Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 78: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:24:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhớ tới việc mai có thể đón tết cùng Cố Húc, tâm trạng Nguyễn Tinh Trầm tốt hơn rất nhiều. Cô cầm đũa, đáp: “Được.”

Chạng vạng, Tô Mạt rời đi. Mai cô ấy phải lên máy bay về nhà vào sáng sớm nên không ngủ lại. Khi đi, cô ấy vẫn không nhịn được mà ôm Nguyễn Tinh Trầm, nói: “Tinh Tinh, dù cậu lựa chọn ra sao, tớ cũng đứng về phía cậu.”

“Nhưng, cậu phải đồng ý với tớ rằng sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”

Nguyễn Tinh Trầm biết cô ấy đang nói cái gì, không nhiều lời mà chỉ cười ôm lại, dịu dàng đáp ứng: “Ừm.”

**

Hôm sau.

Mặc dù Cố Húc bảo không cần mang thêm cái gì nhưng cô vẫn mua chút trái cây và hoa mang đến. Lần trước là tình huống đặc biệt, cô không đem theo gì tới nên về mặt tình cảm có thể tha thứ. Mà giờ chính thức đến thăm nhà người ta, tay không có quà thì không ổn cho lắm.

Mà vào mấy ngày thế này.

Nguyễn Tinh Trầm không có xe.

Cô không dám gọi tài xế bên công ty đến vì sợ hắn quay đầu lại nói cho công ty biết, thốt ra mấy câu không nên nói.

Vì vậy, trước khi ra cửa, cô phải ngụy trang ổn thỏa mọi mặt. Từ kính râm, mũ lưỡi trai đến khẩu trang đều màu đen. Chờ lên xe rồi, cô mới báo cho Cố Húc: [“Thầy Cố, bây giờ em qua đó đây.”]

Cố Húc trả lời rất nhanh: [“Cần tôi đến đón em không?”]

Hôm nay trời rất lạnh mà ngoài đường còn bị chặn, cô không nỡ để Cố Húc qua đây đón, vội đáp: [“Không cần không cần, em đang ở trên xe rồi. Chắc nửa tiếng sau sẽ đến nơi.”]

Chờ Cố Húc nói [“Được.”] xong, cô không tiếp tục nhắn tin nữa. Cô nghiêng đầu nhìn bó hoa hướng dương rực rỡ ánh vàng được đặt dựa vào ghế. Bước chân vào cửa hàng bán hoa, cô vừa thấy đã thích nó.

Cố Húc… chắc cũng thích nhỉ?

Tuy có đeo khẩu trang và kính nhưng tâm trạng vui sướng của cô không che giấu nổi. Bác tài xế người thành phố A này có vẻ rất thích nói chuyện phiếm, nhìn thoáng qua cô bằng kính chiếu hậu, cười nói: “Cô gái, cháu đi đón năm mới với bạn trai à?”

“Dạ?”

Nguyễn Tinh Trầm hơi sững ra, sau phản ứng lại thì lắc đầu: “Không đâu ạ. Đó chỉ là một người bạn thôi, không phải người yêu.”

“Bây giờ là bạn bè, sau thành người yêu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-78-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

“Mà cháu thấy đấy, tết là dịp cả gia đình quây quầy bên nhau, làm gì có đôi bạn nào lại đón năm mới cùng nhau?” Bác tài xế cười, nói về vốn hiểu biết trong mấy năm nay của mình: “Trước bác có vài vị khách quen cũng bắt đầu bằng việc làm bạn đấy. Giờ con của họ biết chạy đi mua nước tương hết rồi. Lúc kết hôn họ còn gửi thiệp mời cho cả bác nữa.”

Nguyễn Tinh Trầm không hay nói chuyện phiếm lắm nên không biết trả lời sao. Có mấy lần cô định mở miệng phủ nhận mà bị bác tài xế xen ngang.

Có điều, nhờ bác tài xế hay nói mà cô cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Ngay cả tâm trạng khẩn trương lúc vừa lên xe cũng vơi đi.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa khu Kim Thịnh Lan Đình. Nơi này ngoài xe riêng đã được đăng ký thì không cho xe ngoài vào. Nguyễn Tinh Trầm không quan tâm nhiều lắm nên báo với tài xế một tiếng rồi cầm đồ của mình xuống xe.

Ban đầu, cô còn định ra chỗ bảo vệ đăng ký lượt vào nhưng xuống xe lại thấy Cố Húc đang đứng ở cửa tiểu khu.

Phía sau Cố Húc là một vườn hoa nhỏ có đài phun nước. Anh mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng đứng dựa vào thân cây. Lúc này, ánh mặt trời chiếu xuống vừa hay làm cả người anh chìm trong nắng, biến nơi đó thành phong cảnh đẹp nhất ngày đông giá rét.

Có vẻ Cố Húc đã thấy cô nên ánh mắt lạnh nhạt hiện lên chút ý cười, khóe môi cũng hơi nhếch. Và dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh bước đến.

Nguyễn Tinh Trầm không ngờ Cố Húc lại ra đón mình.

Ngơ ngác nhìn mất một lúc cô mới cầm đồ đi qua, dịu dàng hỏi: “Thầy Cố, sao anh lại ra đây?” Nói xong, cô đưa mắt quan sát xung quanh như sợ sẽ bị người khác trông thấy.

Bên ngoài sao có thể so với trong kia. Tuy không đến mức có kẻ đến người đi nhưng vẫn có người qua đường hay lái xe ngang qua. Nếu hai người bị nhìn thấy thì không ổn.

“Sợ em lạc đường nên ra đón, chờ không lâu lắm.”

Cố Húc sớm đã quen với thói cẩn thận của cô gái nhỏ nên không còn quá bất đắc dĩ như trước kia. Nhìn thoáng qua đống đồ trong tay cô, anh hơi nhướng mày.

Hoa hướng dương?

Anh từng đi qua một nơi trồng toàn hoa hướng dương. Người nông dân trồng hoa ở đấy nói với anh rằng, ngôn ngữ của hoa hướng dương là “ái mộ”.

Lúc cô gái nhỏ mua hoa, nhân viên cửa hàng có nói không?

Thật ra, Cố Húc muốn trêu cô một chút nhưng thấy giờ đang ở bên ngoài mà gió lạnh nên sợ người nào đó cảm. Vì vậy, anh không nhiều lời nữa, thuận tay đón lấy đống đồ trong tay cô, cúi đầu cười: “Được rồi, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào thôi.”

Mê Truyện Dịch

“Vâng.”

Nguyễn Tinh Trầm gật đầu, đi theo anh vào. Sự khẩn trương trong cô vốn đã bay mất lúc ở trên xe, ấy vậy mà vừa gặp Cố Húc lại dâng lên.

Loading...