So với tâm trạng rối rắm của cô, Cố Húc rất sung sướng. Phải nói là tâm trạng cực kỳ tốt từ đêm qua tới giờ.
Giờ còn tốt hơn.
Anh không quên được bộ quần áo hôm qua cô gái nhỏ với người đàn ông kia mặc. Tuy biết là ngẫu nhiên nhưng anh không vui. Mấy thứ kiểu quần áo tình nhân, cô gái nhỏ chỉ có thể mặc cùng anh.
Bây giờ…
Anh nhìn thoáng qua người đối diện.
So với bộ quần áo hôm qua, quả nhiên thuận mắt hơn.
Ăn sáng xong, Nguyễn Tinh Trầm không chờ nổi nữa mà đứng dậy tạm biệt. Chiều nay cô có hai cảnh quay và Lâm Hạ cũng gọi điện thoại rồi. Cô không muốn người khác biết mình từng ngủ lại nhà Cố Húc dù anh với mình chẳng có gì. Để người khác suy đoán lung tung, làm hỏng thanh danh Cố Húc thì cô chả biết làm sao.
Cố Húc không ngăn cô nữa.
Anh đã bảo Ngô Nguyệt gọi tài xế từ sớm.
Anh xem đồng hồ, buông bát đũa xuống, nói với cô: “Đi đi, tài xế chờ em ở bên ngoài đấy. Em muốn tới thẳng phim trường hay về qua nhà thì chỉ cần nói tài xế một câu.” Vừa dứt câu, cô đã gấp không chờ nổi mà đứng lên rời đi. Thấy thế, anh hơi mất hứng. Anh là quái vật à mà cô sợ thế?
Cố Húc gọi giật cô lại, huơ huơ điện thoại trong tay, hỏi: “Những gì nói với em hôm qua, em nhớ chưa?”
Hôm qua?
Nguyễn Tinh Trầm ngơ ngác nhìn anh một lúc mới hiểu anh đang nói vụ wechat, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Nhớ, nhớ rồi.”
“Ừm.”
Cố Húc tựa lưng vào ghế, gõ tay theo nhịp lên mặt bàn, nhìn cô, tốt bụng bổ sung thêm: “Nhớ thì tốt, em mà quên…” Anh dừng giây lát rồi nói tiếp: “Tôi sẽ có cách làm em không quên được.”
Nghe vậy, mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ tưng bừng.
Ban ngày ban mặt, nam thần bung tỏa sức quyến rũ làm gì? Đã thế, anh còn nói lời chẳng trong sáng gì cả! Cô cảm giác được ánh mắt mờ ám của Ngô Nguyêt đấy! Có điều, vì thể diện, cô miễn cưỡng gật đầu với anh rồi xoay người đi nhanh như cướp. Cô trốn đi nhanh tới độ không phát hiện ra mình đi cùng tay cùng chân.
Dáng vẻ của cô gái nhỏ làm Cố Húc vui vẻ bật cười thành tiếng. Anh nhìn theo hướng cô rời đi đến tận khi cô lên xe, đi mất hút không thấy bóng dáng mới thu hồi tầm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-72-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Người đi rồi, cuối cùng, Ngô Nguyệt cũng không nhịn được phải hỏi: “Anh Cố, anh với chị Nguyễn… bên nhau hả?”
“Chưa.”
“Hả?” Ngô Nguyệt sửng sốt, ấp úng hỏi: “Gì cơ?”
Nãy ăn sáng, anh Cố chăm sóc cẩn thận lắm mà. Sợ cái này nóng, sợ cái kia lạnh, quan tâm đầy đủ cứ như chăm búp bê sứ. Vậy mà chưa bên nhau? Thế giới này huyền ảo quá rồi.
Cố Húc không nói gì thêm về vấn đề trên, chỉ nói: “Cô thay tôi đi hỏi thăm một việc.”
Thấy anh muốn phân nhiệm vụ, Ngô Nguyệt nghiêm túc hẳn, hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Cô hỏi thăm tình hình của cô gái nhỏ…” Cố Húc gõ tay lên mặt bàn, nói với giọng trầm thấp: “Mấy năm nay ở giới giải trí và trước kia. Tôi phải biết hết.” Cố Húc tựa lưng vào ghế, gõ tay theo nhịp lên mặt bàn, nhìn cô, tốt bụng bổ sung thêm: “Nhớ thì tốt, em mà quên…” Anh dừng giây lát rồi nói tiếp: “Tôi sẽ có cách làm em không quên được.”
Mấy ngày sau.
Tiến độ của đoàn làm phim đã tiến vào giai đoạn cuối. Tuy Hạ Hồng Phi là người làm việc yêu cầu khá khắc nghiệt nhưng không tính toán chi ly gì với việc thưởng kỳ nghỉ tết cho mọi người trong đoàn.
Mới 24 Tết ông đã cho mọi người nghỉ, chẳng dặn dò bọn họ gì ngoài câu tất cả hãy nghỉ ngơi thật tốt. Có điều, ông không hề khách sáo với Nguyễn Tinh Trầm và Cố Húc.
“Hai người là diễn viên chính.”
“Mặc dù bộ phim của tôi không yêu cầu hai người lộ da thịt nhưng hãy giữ gìn vóc dáng, tự đánh giá lại bản thân.”
Mê Truyện Dịch
Hạ Hồng Phi ngồi trên ghế gấp, vừa nói vừa uống trà. Xung quanh lành lạnh mà được uống một ngụm trà nóng làm ông không tự chủ được thả lỏng cơ mặt. Nhưng, từ trước tới nay khuôn mặt ông quen giữ nguyên một biểu cảm nên dù có thả lỏng cũng chẳng nhìn ra được: “Tính tình của Tiểu Nguyễn thế nào tôi biết. Cho dù tôi không nói cũng biết kìm hãm.”
“Cậu…”
Hạ Hồng Phi buông chén trà xuống, nhìn chằm chằm Cố Húc bằng sắc mặt hơi khó coi, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: “Chú ý tới bản thân đi. Nếu quay về không quay phim được, cứ đợi xem tôi xử lý cậu thế nào.”
Cố Húc ngồi đối diện Hạ Hồng Phi, trên người vẫn mặc bộ quần áo dùng để đóng phim, nhướng mày nói: “Ông Hạ này, sao lời của ông làm tôi nghe thấy hơi không thoải mái nhỉ? Một thanh niên tốt trước giờ không phạm sai lầm gì như tôi sao phải chú ý?” Nói xong, anh không thèm để ý tới Hạ Hồng Phi nữa mà quay qua nhìn Nguyễn Tinh Trầm, cười nói: “Cô gái nhỏ, em nói xem, tôi có phải giữ chừng mực không?”
Hiện giờ, mọi người trong đoàn làm phim đang thu dọn đồ đạc, trong phòng nghỉ chỉ có ba người.
Vốn Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu làm chim cút nên lúc bị điểm danh hơi sững sờ, hết nhìn Hạ Hồng Phi rồi lại nhìn Cố Húc, sau cùng mới nhẹ giọng nói: “Anh, anh nên uống ít rượu thôi. Uống nhiều không tốt.”