Cười xong, cô che miệng lại, chớp mắt. Hiệu quả cách âm ở nhà nam thần chắc khá tốt nhỉ?
Cố Húc đứng ngoài hành lang tắt đèn xong, chuẩn bị về phòng ngủ thì nghe thấy tiếng cười khẽ ở phòng cách vách, nó làm anh cũng cười theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Trầm: A a a, em được ngủ lại nhà nam thần. Nam thần yêu chiều fan quá. Em yêu nam thần!
Cố Húc: Tôi thành công lừa được vợ ngủ lại rồi. Tuy vợ chẳng chủ động chút nào nhưng tôi tin rằng đây là khởi đầu tốt. Ví dụ như việc hôm nay vợ đã đặt tên cho thằng nhóc nhà tôi. Bốn bỏ lên năm, nó là nhóc con của chúng tôi.
Nhóc con nào đó:???
Sáng sớm hôm sau.
Ngô Nguyệt mơ màng ấn nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng Cố Húc rồi vẫn không tỉnh hẳn được: “Anh Cố à? Có chuyện gì ạ? Bây giờ mới…” Cô nàng miễn cưỡng hé mắt ra nhìn thời gian trên màn hình di động, 5:25. “Mới hơn năm giờ sáng mà, hôm nay không phải là ngày nghỉ của anh sao?”
Biết tâm trạng tổ tông mấy ngày nay không tốt nên hôm qua nhân lúc kết thúc công việc, cô nàng đã xin đoàn làm phim một ngày nghỉ cho anh, để anh thả lỏng.
Trước kia, dù có phải làm việc thì anh cũng không dậy sớm thế này. Mà hôm nay là ngày nghỉ, sao anh không ngủ nướng đi mà còn gọi cho cô nàng lúc sáng sớm vậy? Sợ anh xảy ra chuyện, Ngô Nguyệt dụi mắt, vỗ mặt làm bản thân tỉnh táo hơn rồi ngồi dậy, đợi anh ra lệnh.
“Lát nữa tới đây, cô mang nhiều đồ ăn sáng một chút.”
Cố Húc mà có ngày nghỉ thì không bao giờ thức dậy được trước mười một giờ sáng nên dì giúp việc đành chịu, sáng sớm không tới nữa. Hôm nay anh ngẫu nhiên dậy sớm cũng chẳng vấn đề gì, còn cô gái nhỏ cần ăn bữa sáng, không tí nữa tới đoàn làm phim lại đói bụng.
Tuy hành vi sáng sớm tổ tông thức giấc xong đòi ăn sáng làm Ngô Nguyệt thấy rất lạ nhưng không nói gì, chỉ “vâng” một tiếng như thông báo mình đã biết rồi hỏi thêm một câu: “Anh còn việc gì nữa không?”
Mê Truyện Dịch
“Còn nữa…”
Cố Húc uống một ngụm nước ấm, nói tiếp: “Trước khi tới đây, cô chuẩn bị giúp tôi một bộ quần áo nữ nhé, tới cửa hàng tôi hay mua ấy, số đo là…” Anh ước lượng số đo của cô gái nhỏ xong, thông báo với Ngô Nguyệt: “Trước 9 giờ phải tới đây.”
“Vâng.”
Ngô Nguyệt vừa mới tỉnh nên chỉ đáp ứng theo bản năng.
Dựa theo những gì Cố Húc phân phó, cô nàng mở phần ghi chép ra ghi lại nội dung mà ghi tới đoạn đồ nữ, áo quần size S, nội y… Ngô Nguyệt ngẩn ra.
Cái gì đây, tình huống gì thế này? Này là quần áo của ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-70-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
“Anh Cố, anh…” Nhưng không đợi cô nàng nói hết, đầu bên kia đã cúp máy, cuộc gọi chỉ còn tiếng “tút tút tút”.
Ngô Nguyệt nhìn chằm chằm vào màn hình di động đen kịt, hoang mang vô cùng. Mới sáng sớm mà xảy ra chuyện gì vậy? Anh Cố mang phụ nữ về nhà? Chẳng lẽ anh ấy yêu quá hóa hận nên tùy tiện tìm một người phụ nữ khác? Ơ ơ ơ… cô nàng có cần phải báo chị Trang không?
Nếu không, để scandal tuồn ra bên ngoài sẽ rất thảm.
Mặc dù chị Trang là cấp trên trực tiếp của Ngô Nguyệt nhưng với tính tình của anh Cố thì chắc chắn anh sẽ mắng c.h.ế.t cô nàng nếu dám mách lẻo… Thế nên, cô nàng ôm di động do dự một lúc, cuối cùng chẳng nói gì.
**
Ngô Nguyệt rầu rĩ một hơi tới tận 8 giờ 45.
Sau cuộc điện thoại ấy, Ngô Nguyệt không dám ngủ tiếp. Việc đầu tiên cô nàng làm là gọi đặt bữa sáng, tiếp theo là liên lạc với cửa hàng Cố Húc hay mua đồ. Lựa chọn xong xuôi, cô nàng gửi ảnh chụp sang cho Cố Húc, hỏi anh xem có ổn không rồi đợi anh xác nhận. Cuối cùng, cô nàng mới lái xe đến Kim Thịnh Lan Đình.
Dọc đường đi, cô nàng cứ nghĩ mãi về người phụ nữ ngủ lại. Người đó là ai? Người trong giới giải trí hay bên ngoài?
Nếu là người trong giới thì đỡ hơn. Dù sao, người ở đó đều biết tính cách Cố Húc ra sao, sẽ không nháo loạn quá đáng, lén cung cấp chút tài nguyên là được… Không không không, vẫn không ổn.
Tính tình người trong giới giải trí thế nào, cô nàng biết hết.
Bao nhiêu năm nay, anh Cố không mang phụ nữ về nhà mà lần này lại phá lệ mang một người về. Người đó ngoan thì không sao, chứ lòng dạ xấu xa, có khi quay đầu là tung tin khắp nơi.
Rồi còn tự cho mình cái danh bạn gái Cố Húc.
Thì xong đời.
Nghĩ tới đây, đầu Ngô Nguyệt như to gấp đôi. Ngày trước, anh Cố không tìm đối tượng, cô nàng còn lo thân thể anh có vấn đề. Hiện tại có rồi, cô nàng lo nhân phẩm người kia… Nói đi nói lại, vẫn là chị Nguyễn tốt. Hiền lành lại không gây chuyện.
Nhưng giờ hai vị đó còn “chiến tranh lạnh” đấy.
Mà với tính cách của chị Nguyễn, hẳn không giống người sẽ ngủ lại.
Cô nàng vừa nghĩ vừa chạy xe tới cửa biệt thự.
Ngô Nguyệt có chìa khóa nên không nhấn chuông, chỉ gõ nhẹ vào cửa ba cái rồi dùng chìa của mình mở cửa vào.