Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 68: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:23:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ nó chạy đi rồi, Cố Húc mới dựa hẳn người vào sofa, ngước mắt nhìn Nguyễn Tinh Trầm.

Nãy cô gái nhỏ giật mình ngẩn người ra cho tới giờ cả mặt đã đỏ như trái táo, vừa mềm vừa ngon miệng. Hàng lông mi dài xinh đẹp run lên như thể hiện rằng mình đang ngượng ngùng. Thoạt nhìn cô rất dễ khiến người khác muốn bắt nạt.

Cố Húc quả thật đã bắt đầu “bắt nạt” người ta. Anh tùy ý bắt chéo chân, đặt tay trên đầu gối, nhìn cô, cố ý kéo dài giọng: “Cô gái nhỏ, sao em không nói gì cả? Hửm?”

“Em…”

Nhận được ánh mắt của Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm hơi hé miệng. Có điều, cô thật sự rất xấu hổ nên ngoài một từ đó ra, cô không thể nào nói tiếp được.

Vừa rồi cô thấy chú mèo nhỏ quá đáng yêu, không nhịn được muốn trêu ghẹo chút.

Cô đâu ngờ được Cố Húc lại đột ngột xuất hiện. Nghe được thì thôi đi, anh còn trêu cô nữa chứ. Trước giờ, cô không thấy nam thần sai. Nhưng có lẽ lần này Nguyễn Tinh Trầm quá mức xấu hổ nên thấy nam thần chẳng những không nghiêm túc mà còn rất xấu xa.

Vốn dĩ Cố Húc định trêu tiếp nhưng thấy cô đỏ bừng mặt ngồi một góc, dưới ánh đèn ấm áp càng thêm xinh đẹp mềm mại, dáng vẻ luống cuống cũng động làm người lại thành chính mình không chịu nổi. Anh nắm tay lại, bóp nhẹ chóp mũi mình rồi hắng giọng: “Em uống sữa đi. Tôi có thêm ít mật ong vào trong đó, không biết em có thích không?”

Không cần trả lời vấn đề trước đó, Nguyễn Tinh Trầm cũng không xấu hổ nữa. Cô cầm cốc lên, chưa uống đã dịu dàng nói: “Thích ạ.”

Đây là sữa mà nam thần tự mình rót cho cô đấy, dù thế nào cô cũng thích.

Cô gái nhỏ cả người mềm mại, ngay cả giọng cũng nhẹ nhàng, không hề có chút nào cảnh giác khiến Cố Húc nhìn mà mềm lòng. Anh dựa người vào sofa, một tay chống cằm quay ra nhìn người. Ngày thường, anh nhìn ai cũng bày ra dáng vẻ kiêu ngạo nhưng giờ lại rất ấm áp, trên mặt còn thấp thoáng ý cười.

Nguyễn Tinh Trầm vừa uống sữa bò vừa nhìn chú mèo nhỏ, không chú ý tới ánh mắt của Cố Húc.

“Thầy Cố…” Đột nhiên, cô cất giọng hỏi: “Nó tên gì thế?”

Cố Húc mải ngắm cô nên không nghe rõ: “Cái gì?”

Cô lặp lại câu hỏi lần nữa, anh cười bưng cốc nước lên uống một ngụm: “Nó à?” Nhìn về phía mèo, anh thấy nó đã ăn xong đồ trong bát, phơi bụng ra l.i.ế.m chân, vẻ mặt thỏa mãn vì được ăn uống no đủ.

Anh cười: “Bình thường tôi hay gọi nó là vật nhỏ, khi nào trông nó ngốc nghếch thì lại gọi nó là đồ ngốc chứ không có tên gọi chính thức.”

Chú mèo nhỏ bị bảo là ngốc như hiểu được câu nói của Cố Húc, dù bận nhưng vẫn “meo” một tiếng lên án.

Mê Truyện Dịch

Vật nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-68-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Đồ ngốc.

Tên kiểu gì thế này?

Nguyễn Tinh Trầm nhìn Cố Húc, cảm thấy có chút không nói nên lời. Đúng là càng tiếp xúc với nam thần thì cô càng thấy anh không giống đóa hoa cao ngạo lạnh lùng trong truyền thuyết. Nhưng mà, một nam thần có cuộc sống phong phú như này càng khiến cô thích hơn.

“Hay là…”

Cố Húc nhìn cô, khẽ cười: “Em đặt tên cho nó nhé?”

“Em?”

Nguyễn Tinh Trầm ngẩn người nhìn Cố Húc. Thấy anh gật đầu, cô lại không nhịn được mà đỏ mặt: “Hình như không ổn lắm.” Đây là mèo của Cố Húc, để cô đặt tên làm sao được?

“Chẳng có gì không ổn cả.”

Cố Húc bỏ cốc nước xuống, ngoắc tay. Chú mèo nhỏ đang l.i.ế.m móng vuốt thuận thế nhảy lên sofa, bò lên đùi anh. Anh nhẹ nhàng vuốt ve nó nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Nguyễn Tinh Trầm, thấp giọng nói: “Dù sao sau này cũng là chúng ta nuôi.”

Anh nói rất nhỏ nên Nguyễn Tinh Trầm nghe không rõ, ngẩng đầu hỏi: “Thầy Cố, anh vừa nói gì thế?”

Cố Húc hắng giọng, nói: “Không có gì.” Rồi lại hỏi: “Nghĩ ra tên chưa? Vật nhỏ rất chờ mong tên em đặt cho nó đấy.”

“Hửm? Có đúng không hả vật nhỏ?”

“Meo.”

Từ trước tới nay, Nguyễn Tinh Trầm không có thói quen từ chối yêu cầu của Cố Húc, hơn nữa mèo nhỏ cũng đang ngước mắt nhìn cô. Tuy cô thấy hơi xấu hổ song không từ chối. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Húc trêu mèo.Vốn cô định nhìn mèo xem đặt tên gì thì hợp nhưng nhìn được lúc lại bị tay Cố Húc hấp dẫn.

Tay anh rất đẹp, vừa dài vừa thon, khớp xương cực kỳ rõ ràng. Nhìn kỹ còn có thể thấy chỗ ngón trỏ anh có một nốt ruồi nhỏ.

Không biết là do mình bị choáng váng bởi tay Cố Húc hay là do động tác trêu mèo của anh quá dịu dàng mà cô nhìn tới xuất thần.

Chờ tới khi phục hồi tinh thần, Nguyễn Tinh Trầm thấy hơi ngượng. Bảo là đặt tên cho mèo mà cô lại ngồi nhìn chủ nhân của nó tới choáng váng. Lần này, cô nghiêm túc nhìn mèo nhỏ để nghĩ tên. Dường như nó cũng cảm nhận được là đang nghĩ tên cho mình nên quay qua nhìn cô, “meo” một tiếng lấy lòng dù cả người vẫn nằm trên đùi Cố Húc.

Cô không nhịn được mà bật cười, dịu dàng nói: “Gọi nó là Bình An đi.” Cô hi vọng cả nó và Cố Húc đều bình an, vạn sự như ý.

Loading...