Tô Mạt không thấy bất ngờ gì khi biết lúc về người đàn ông đó liên lạc với Tinh Tinh. Do dự một lúc, cô hỏi: “Vậy cậu muốn đi không?” Ngừng một lúc, cô bổ sung thêm: “Nếu cậu thấy ngại thì tớ đi cùng với nhé? Dù sao thì tớ với anh ấy cũng nhiều năm rồi chưa gặp.”
“Không cần đâu.”
Nguyễn Tinh Trầm thấy hơi bất đắc dĩ, cười nhẹ: “Tớ không thấy ngại mà.”
“Cũng phải.”
Tô Mạt không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay thở dài: “Nếu thấy ngại thì cũng là hot boy có tiếng của trường A thấy ngại.” Có lẽ là do giờ nhiều tuổi, cô không nhịn được nhớ lại quãng thời gian ở trường học, mở miệng nói: “Thẩm Tinh Hà theo đuổi cậu từ cấp ba, từ Nhất Trung theo đến tận đại học A, dãi nắng dầm mưa nhiều năm như vậy, khiến mấy cô gái nhỏ trong kí túc xá bọn tớ cảm động muốn khóc.”
“Còn cậu lại không hề rung động.”
“Tớ nhớ lúc tốt nghiệp anh ấy có hỏi cậu có muốn cùng đi nước ngoài không, cậu không thèm suy nghĩ mà từ chối luôn.”
“Ba năm nay, ai cũng không thể liên lạc được với anh ấy, bọn tớ cứ nghĩ anh ấy sẽ không quay về nữa.”
Nguyễn Tinh Trầm không ngắt lời, cứ ngồi nghe cô ấy lải nhải liên tục, thỉnh thoảng “Ừm.” một tiếng. Cô chưa từng thích Thẩm Tinh Hà nên không muốn cho anh ta bất cứ hi vọng và hứa hẹn nào. Mọi quyết định của Thẩm Tinh Hà không liên quan đến cô.
Mê Truyện Dịch
“Tinh Tinh, cậu có biết vì sao năm đó Thẩm Tinh Hà lại muốn ra nước ngoài không?” Chẳng biết Tô Mạt đang nghĩ cái gì mà bật thốt ra câu đó.
Nguyễn Tinh Trầm không biết gì về chuyện này. Thành tích chuyên môn của Thẩm Tinh Hà đứng đầu Viện Y học của đại học A. Anh là báu vật trong lòng tất cả thầy cô ở Viện Y học đại học A, còn chưa tốt nghiệp đã có lời mời từ bệnh viện bậc nhất trong thành phố A, tương lai đầy triển vọng. Vậy nên lúc đầu cô không thấy lạ gì với việc anh ta rời thành phố A tới nước Mỹ xa xôi.
Nhưng mà trước giờ cô không có sở thích nghe ngóng chuyện của người khác, nên thấy lạ cũng không đi hỏi.
“Vì sao?”
“Anh ấy…”
Nghĩ tới tin tức mình nghe ngóng được từ chỗ bạn bè, Tô Mạt mím môi. Cuối cùng cô chọn không nói ra, giả vờ nói cười thoải mái: “Không có gì, không có gì đâu, nước Mỹ có đồ ăn ngon, tiền lương lại cao, người ta cũng thường đi đến các nơi cao mà.” Nói xong, cô chuyển chủ đề: “Vậy hai người định bao giờ gặp nhau?”
“Gặp mặt có thể livestream cho tớ xem không? Dinh dưỡng bên Mỹ tốt, nếu nam thần biến thành đầu hói bụng bia thì tớ có thể xem anh ấy là cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ rồi(1).”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-59-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
(1)Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ: Là một câu thành ngữ kinh điển được lấy ra từ “Thôn trang, đại tông sư”. Câu này được hiểu nôm na với ý nghĩa là: “Nếu mọi người chung sống giúp đỡ lẫn nhau thấy quá giày vò thì không bằng quên nhau đi để sống tự do tự tại.”
“Ài, mối tình đầu đáng thương của tớ.”
Cô hào hứng nói làm Nguyễn Tinh Trầm cũng không nhịn được, khẽ cười: “Mấy ngày này tớ không đi được, đã hẹn anh ấy ba ngày sau gặp nhau.”
Vừa dứt lời Lâm Hạ đã tới gọi cô, nói là đạo diễn Hạ bảo cô qua bên đó. Nguyễn Tinh Trầm và Tô Mạt cũng không nói nữa, ngắt điện thoại rồi đi.
**
Ba ngày sau.
Nguyễn Tinh Trầm và Thẩm Tinh Hà hẹn ăn tối với nhau ở một nhà hàng nổi tiếng thành phố A.
Nhà hàng này áp dụng chế độ phải là khách VIP đặt chỗ trước mới có bàn. Bình thường khách đến ăn không phú thì quý nên Nguyễn Tinh Trầm không phải ngụy trang. Cô mặc áo lông cừu cổ lọ màu trắng phối với quần jean xanh đen bó sát, đi giày bệt trắng. Tóc quăn hơi rối được cô buông xõa phía sau. Tay ôm theo một chiếc áo khoác lông màu đen, cô đi vào.
Nếu không quay phim, Nguyễn Tinh Trầm sẽ không trang điểm. Dù không trang điểm nhưng tướng mạo cô vẫn đủ khiến người khác trầm trồ. Thấy cô, nhân viên phục vụ cũng vô thức hít sâu vào một hơi.
Người phục vụ mở cửa. Trước khi rời đi, cậu còn cười nói: “Chị Nguyễn, đây là phòng bao của chị. Chúc chị dùng bữa vui vẻ.”
Nguyễn Tinh Trầm nhìn nhân viên, cười nhẹ: “Cảm ơn.”
Sau đó, cô không nói thêm gì nữa, đi vào bên trong.
Phòng ăn kín được thiết kế theo phong cách cổ xưa. Cái đầu tiên đập vào mắt cô là một tấm bình phong rất lớn. Quay đầu nhìn hai bên tường có thể thấy trên ấy treo không ít tranh cổ, ngay cả đồ trang trí cũng là đèn cung đình vô cùng cổ kính. Mùi hương được đốt rất dễ chịu, không phải nước hoa cũng không phải huân hương, mà là hương liệu.
Cô nhìn lướt qua bốn phía, tìm thấy hương liệu được đốt trong một lư hương hình hoa sen.
Nguyễn Tinh Trầm không đi vào ngay mà đứng ở bên ngoài bình phong. Từ chỗ cô đứng, có thể nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ xuyên qua tấm bình phong.
Cửa sổ trong phòng đang mở. Mái tóc mềm mại của người đàn ông đó bị gió thổi tung trông hơi rối. Đứng đây cô không thấy được chính diện anh ta, chỉ thấy một bóng lưng cao ngạo lại hơi đơn độc, tách mình khỏi thế giới bên ngoài. Dường như nghe được âm thanh nên anh ta đứng lên đóng cửa sổ trước, dùng ngón tay dài nghiền đầu mẩu thuốc lá. Sau đó, anh ta xoay người nhìn xuyên qua bình phong, thấy bóng dáng của Nguyễn Tinh Trầm, nhẹ nhàng nói “Em đến rồi à.”