Tuy ít nói nhưng rất nặng tình.
Không ngờ giờ Nguyễn Tinh Trầm lại lấy chuyện này ra uy h.i.ế.p Maggie. Hít sâu một hơi, Maggie mới nói: “Chị muốn biết vì sao.” Trước kia không phải cô chưa từng mua bài viết PR ké cho Nguyễn Tinh Trầm với người khác, nhưng chưa thấy cô ấy để ý như này bao giờ. Rốt cuộc lần này cô ấy bị sao thế?
Vì sao ư?
Chẳng qua là vì anh ấy không thích thôi.
“Không vì cái gì cả, chỉ là em không thích thôi.” Nói xong, Nguyễn Tinh Trầm không nói thêm gì nữa.
Đầu bên kia điện thoại, Maggie cũng im lặng hồi lâu rồi cúp máy.
Nguyễn Tinh Trầm nhìn màn hình điện thoại dần tối đi, không nói gì. Bên nào nặng bên nào nhẹ, Maggie và công ty đều biết. Bài viết này chắc sẽ không đăng, nhưng rồi quan hệ giữa cô và công ty cũng đóng băng thôi. Dù sao thì không có công ty nào thích một nghệ sĩ không nghe lời như này.
**
Cố Húc nghiêng người dựa vào cây nghe điện thoại, người đại diện Trang Kỳ đang lải nhải không ngừng, có điều ánh mắt anh lại dừng ở nơi cách đó không xa: “Công ty Tân Ngu gọi điện thoại tới cho tôi nói là công ty giải trí Kim Thịnh định đăng bài viết, liên quan tới cậu và Nguyễn Tinh Trầm. Nếu cậu không thích thì tôi cho người xóa bài đó nhé?”
“Bây giờ nghệ sĩ mấy công ty đó bị sao thế? Không tự cố gắng đi mà suốt ngày đi PR ké. Cũng may giờ đây tính tình cậu khá hơn rồi, không giống như trước kia nữa. Nếu là trước kia thì không biết mỗi ngày phòng làm việc của chúng ta phải gửi bao nhiêu công văn tới cho luật sư.”
Nói mãi mà không nghe thấy Cố Húc trả lời, cuối cùng người ở đầu bên kia điện thoại mới cảm thấy sai sai: “Cậu đâu rồi?”
Cố Húc trả lời cho có, thanh âm nghe nhẹ tênh: “Ở đoàn làm phim.”
“Thế mà tôi nói từ nãy tới giờ cậu cũng không trả lời một câu? Giọng cậu như thế là xảy ra chuyện gì à?” Trang Kỳ càm ràm vài câu rồi hỏi tiếp: “Việc này cậu tính thế nào đây? Mấy diễn viên tuyến mười tám thì không tính nhưng Nguyễn Tinh Trầm giờ khá nổi tiếng, đoán chừng sau khi lên hot search sẽ có một đám người “đẩy thuyền” CP.”
Nhận thấy người đang đứng ở góc kia chuẩn bị đi ra, Cố Húc thu hồi tầm mắt, nâng chân dài lên rời đi. Đi ra xa rồi anh mới mở miệng một cách biếng nhác: “Cậu không cần phải nhúng tay vào đâu, giải quyết xong rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-5-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
“Cái gì? Giải quyết xong rồi?”
Mê Truyện Dịch
Giọng nói Trang Kỳ xen lẫn chút kinh ngạc: “Ai giải quyết thế? Phòng làm việc bên mình còn chưa xuất chiêu mà.”
Cố Húc không trả lời, thuận miệng nói một câu “bận rồi” sau đó cúp điện thoại. Anh đứng dưới tán cây nhìn người từ trong góc đi ra, cười cười.
Mới nãy nói chuyện với Hạ Hồng Phi xong, vì chưa tới lúc quay phim nên anh quyết định đi loanh quanh một chút, không ngờ lại nghe thấy mấy lời này. Ở giới giải trí nhiều năm rồi, mấy việc này anh đã sớm chẳng còn quan tâm nữa, chỉ cần mấy bài đăng đó không đi quá giới hạn thì anh cũng lười để ý. Có điều, khi Trang Kỳ gọi điện thoại nhắc tới chuyện này anh vẫn phải nhíu mày.
Cái khiến anh nhíu mày không phải là nội dung bài viết mà là đối tượng được nhắc tới trong bài viết. Ở đoàn làm phim hơn một tháng, thời gian anh ở chung với cô gái nhỏ đó không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để nhìn ra được cô không giống với những người khác.
Mà nếu chuyện này có lên hot search thật thì anh cũng chẳng quan tâm.
Có điều khi nghe thấy những lời như thế, trong lòng anh lại dấy lên cảm giác sung sướng. Có lẽ là vì trong lời nói của cô gái nhỏ đó có ý bảo vệ, hoặc là vì cảm thấy bản thân không nhìn nhầm người.
Cố Húc cứ giữ tâm trạng tốt như thế cho đến khi vào phim trường rồi vẫn không giảm.
Hạ Hồng Phi đưa mắt nhìn Cố Húc đang đi từ bên ngoài vào, nhíu mày. Vừa rồi còn mang bộ mặt như đưa đám, sao đi ra ngoài một chuyến đã “sốc lại tinh thần” rồi?
Nguyễn Tinh Trầm không hề hay biết, mọi chuyện cô làm đều lọt vào mắt Cố Húc. Trang điểm xong xuôi, cô thay đồ rồi lập tức tới phim trường.
Phim trường đang khá hỗn loạn, bộ phận ánh sáng và máy móc vẫn đang điều chỉnh, các nhân viên liên tục trò chuyện. Ban đầu, cô định đến chỗ Hạ Hồng Phi nhưng đạo diễn này có vẻ đang bận thảo luận với phó đạo diễn. Vừa thấy cô, anh chỉ khoát tay ý bảo chờ lát nữa.
"Chị Tinh, chúng ta qua bên kia ngồi trước đi." Lâm Hạ nhìn quanh rồi chỉ về một phía, nói.
Nguyễn Tinh Trầm gật đầu: "Được." Lúc này chưa tới giờ quay, nếu cứ đứng đây, cô sợ sẽ cản trở công việc của người khác. Tới chỗ Lâm Hạ chỉ, cô ngồi xuống. Lâm Hạ đi pha trà, còn cô cúi đầu mở kịch bản. Ngay trang đầu tiên, ba chữ lớn đập vào mắt: .
lấy bối cảnh Tây Chu vào những năm cuối. Hoàng đế băng hà, thái tử còn nhỏ. Trưởng công chúa để bảo vệ ấu đệ đã phải nương nhờ nhiếp chính vương điều hành triều chính. Trong phim này, cô đóng vai trưởng công chúa, còn Cố Húc vào vai nhiếp chính vương. Cảnh quay hôm nay là cảnh công chúa đến cầu xin nhiếp chính vương cùng nâng đỡ ấu đệ.