Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 202: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:29:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vốn em tưởng bệnh mình rồi sẽ tốt hơn.”

“Nhưng…” Giọng Nguyễn Tinh Trầm bé xíu: “Em thử mọi cách rồi. Không được. Em không thể nào lên giường với anh, không thể tiến thêm một bước.”

“Có khả năng, em mãi mãi không thể trao cho anh một tình yêu bình thường.”

Nói đến đây, đôi môi đỏ mọng khẽ run, giọng nhỏ gần như không nghe thấy. Cô hi vọng biết bao vào việc sẽ được ở bên Cố Húc mãi mãi, thậm chí còn từng ích kỷ nghĩ, hay là mình trói Cố Húc bên cạnh mình cả đời. Nhưng, cô không làm được. So với việc để anh gánh một phần đau khổ cùng mình, cô thà để hai người chia xa.

Người tốt như anh, đáng lý ra nên ở bên một người tốt hơn nữa.

Chứ không phải ở đây để bị gánh nặng như cô làm liên lụy.

Cô cụp mắt.

Hàng mi rợp bóng nhỏ.

Một lúc sau, cô cất giọng khàn đặc: “Cố Húc, chúng ta chia tay đi.”

Đây là lần thứ ba cô nói câu này trong ngày hôm nay.

“Em hỏi ý kiến anh chưa?” Lúc này, Cố Húc đã lấy lại tinh thần, nắm chặt tấm hình trong tay, nhìn Nguyễn Tinh Trầm. Vẻ khiếp sợ và không dám tin hoàn toàn biến mất trên gương mặt, anh bây giờ đã khôi phục như thường, lấy lại được sự bình tĩnh, thong dong, tự tin.

Anh bỏ ảnh lên bàn, nhìn Nguyễn Tinh Trầm nói: “Nguyễn Tinh Trầm, em từng hỏi ý kiến của anh chưa?”

Đây là lần đầu tiên Cố Húc gọi thẳng cả họ lẫn tên cô, giọng ẩn chứa sự tức giận. Anh một tay nắm chặt cổ tay Nguyễn Tinh Trầm, tay kia nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, lạnh nhạt nói: “Anh không đồng ý.”

“Cố Húc…”

Nguyễn Tinh Trầm bất lực, khẽ thở dài. Cô biết Cố Húc là một người rất có trách nhiệm, cũng biết hai người đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, anh không đồng ý là điều rất bình thường. Nhưng sau này thì sao? Ngày qua ngày, rồi anh sẽ cảm thấy phiền chán thôi.

Nếu thực sự như vậy, chi bằng chúng ta chấm dứt ở hiện tại.

Để giữ lại hình ảnh đẹp nhất của nhau, cho cả hai bên.

Cô chỉ kịp há miệng định nói thêm thì đã bị Cố Húc kéo ra ngoài.

“Tinh Trầm?”

“Cố ảnh đế?”

Tô Mạt ngồi ở phòng khách, thấy hai người bước ra, ngạc nhiên đứng lên định tiến lại gần thì bị Cố Húc lớn tiếng ngăn lại: “Cô đứng yên đó, đừng tiến tới.” Nói xong, anh chẳng thèm quan tâm gì nữa, kéo thẳng Nguyễn Tinh Trầm ra ngoài với lực mạnh và bước chân nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-202-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Nguyễn Tinh Trầm để mặc Cố Húc dẫn mình đi xuống dưới, chẳng biết đi đâu, cũng chẳng rõ anh định làm gì. Lên xe, thắt dây an toàn xong, cô ngơ ngác hỏi: “Cố Húc, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đến rồi sẽ biết.” Cố Húc nghiêm nghị đáp.

Xe rời khỏi tiểu khu, chạy thẳng về khu vực phồn hoa nhất của thành phố. Nguyễn Tinh Trầm không mang theo điện thoại, nhưng qua bảng hiển thị thời gian trong xe, cô biết mình và Cố Húc đã ra ngoài được nửa tiếng. Dù vẫn không rõ anh có ý định gì, cô tin anh sẽ không làm tổn thương mình.

Xe dừng trước một cửa hàng cao cấp.

Anh tháo dây an toàn rồi đi ra ngoài, vòng sang phía ghế phụ, mở cửa cho cô. Nhưng giờ này đã hơi muộn, cửa hàng đang chuẩn bị đóng cửa.

Một vài nhân viên cửa hàng vô cùng sửng sốt trước sự xuất hiện của họ. Nhìn thấy Cố Húc, ai nấy đều kinh ngạc, vội vã tiếp đón: “Ngài Cố, sao anh lại đến giờ này?”

Cố Húc hỏi: “Nhẫn tôi đặt đã mang đến chưa?”

“Hả?”

Nhân viên sững người, cũng phần nào cảm nhận được tâm trạng khác thường của anh, liền nói: “Có rồi ạ. Hôm nay vừa giao xong, dự định hẹn anh khi có thời gian rảnh tới lấy.”

Mê Truyện Dịch

“…”

Nhân viên liếc nhìn hai người một lượt rồi nói: “Vậy giờ tôi bảo mang nhẫn ra cho anh nhé?”

“Ừ.”

Cố Húc lạnh lùng đáp, rồi kéo Nguyễn Tinh Trầm – đang còn choáng váng – sang chỗ khác ngồi nghỉ.

Ngồi xuống sofa, cô mới dần tỉnh táo, quay lại nhìn anh. Mặt cô hiện ra đủ cung bậc cảm xúc: khiếp sợ, ngạc nhiên, không thể tin nổi… Cô vừa nghe thấy gì vậy? Nhẫn? Nhẫn nào? Anh ấy định làm gì?

Nhân viên cửa hàng lập tức mang lên một hộp nhung màu xanh ngọc tinh xảo. Đang định giới thiệu thiết kế thì bị Cố Húc vẫy tay ra hiệu lùi lại. Cô nhân viên hiểu tính anh, không nói gì thêm, nhanh chóng lui sang bên.

Khi chỉ còn lại hai người, Cố Húc cầm hộp nhung lên, giữ trong tay.

Dù vẻ mặt giữ bình tĩnh, đôi tay cầm hộp nhẫn lại hơi run rẩy, nhưng rất khó nhận ra.

“Ngay sau khi em chấp nhận lời tỏ tình, anh đã lập tức tìm người thiết kế nhẫn. Ban đầu anh định chờ thời điểm thích hợp để cầu hôn…” Giọng anh nhẹ nhàng, hơi khàn khàn. Anh thận trọng mở hộp, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Ánh đèn rọi trên đó càng làm nó thêm rực rỡ.

“Chiếc nhẫn kim cương này có một cái tên đẹp đẽ…”

“‘Love only one person in life’ – Trọn đời chỉ yêu một người. Anh dự định mấy ngày nữa sẽ cầu hôn em, mời bạn bè thân thiết đến chứng kiến, tạo bất ngờ cho em, nhưng với tình hình hiện tại…” Anh nhìn quanh, nhận ra đây không phải nơi thích hợp để làm điều đó.

Loading...