Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 2: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 01:51:45
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất trông có chút u ám.

Ở thành phố A, khu chung cư này có thể coi là một khu cũ. Những người ở đây tuổi khá lớn, đa số các gia đình đã đi ngủ hết.

Cô đóng kín rèm cửa, sau đó bật đèn ngủ đầu giường lên. Khi lên giường, cô không ngủ ngay mà lấy điện thoại ra lướt Weibo, lướt đến ảnh chụp gần đây nhất của Cố Húc. Ngắm một lúc, cô lại lấy chiếc ví đặt dưới gối ra.

Trong ví cô chỉ có một thẻ căn cước công dân và một thẻ ngân hàng, phần đựng tiền mặt thì trống rỗng, chỉ có duy nhất một tấm ảnh chụp.

Trong ảnh là một thiếu niên khoảng 18, 19 tuổi, mặc áo sơ mi trắng. Anh khoanh tay đứng tựa vào gốc cây, gió thổi bay mái tóc, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía trước.

Nguyễn Tinh Trầm cứ ôm ví tiền như thế, chìm vào giấc mộng đẹp.

**

Lúc này, trong một hội sở phồn hoa nhất thành phố A.

Khói thuốc lượn lờ, mùi rượu nồng nặc, trong phòng bao khắp nơi vang tiếng cười nói vui vẻ. Chỉ duy nhất một người đàn ông mặc áo sơ mi đen là tách biệt khỏi đám đông, ngồi dựa lưng trên sofa, vẻ mặt lạnh nhạt, không nói lời nào.

Anh cởi ba chiếc cúc đầu của áo sơ mi, tay áo cũng vén lên một chút, lộ ra cơ bắp rõ ràng nơi cánh tay. Một tay anh cầm ly rượu thủy tinh, lắc nhẹ, rượu lẫn với khối đá tạo nên âm thanh dễ nghe. Một tay anh tùy ý đặt lên thành sofa, chân dài vắt chéo. Dù không nói lời nào nhưng khí thế toát ra vẫn không thể che giấu.

Vài người đang trò chuyện thỉnh thoảng lại nhìn về phía anh. Thấy anh hơi nhíu mày, tiếng nói của họ cũng tự động nhỏ lại.

“Ôi, Cố Húc…”

Trang Chu ôm một người phụ nữ đi về phía anh. Hắn là người lớn lên cùng Cố Húc, tình bạn giữa hai người đã kéo dài hơn hai mươi năm. Vừa ngồi xuống bên cạnh, hắn đã nói: “Anh em biết cậu vừa quay phim ở thành phố C xong đã mở tiệc chào đón cậu, nhưng cậu thì hay rồi, ngồi cả tối ở đây chẳng nói câu nào.”

Người đẹp ngồi bên cạnh hắn không muốn bị ngó lơ nên dụi vào lòng n.g.ự.c hắn một cái, còn tiện tay đưa cho hắn điếu thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-2-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Mê Truyện Dịch

Trang Chu cười cười nhéo eo cô nàng, sau đó định đặt tay nhận t.h.u.ố.c lá lên vai Cố Húc, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị ánh mắt lạnh như băng của người nào đó chặn lại. Động tác tay khựng lại, cuối cùng cũng không đặt lên nữa, nói: “Nhiều chuyện.”

Vừa nói.

Vừa dụi điếu thuốc đang cầm xuống gạt tàn, rồi hắn đẩy eo người trong lòng một cái, ý bảo cô nàng rời đi. Người đẹp đó rất thức thời, biết hai người có chuyện riêng muốn nói thì lắc m.ô.n.g rời đi.

“Làm sao thế?”

Trang Chu để người phục vụ rót rượu, sau đó cầm lấy ly của mình, cười nói: “Không lẽ ở với ông già ba năm đã học được cách tu thân dưỡng tính rồi à?”

Cố Húc nghiêng ly rượu của mình về phía Trang Chu, như muốn nói lời cảm ơn, rồi nhấp một ngụm rượu. Sau đó, anh đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, lạnh nhạt nói: “Nhiều người như thế này, thế mà cậu không có lấy một người ‘đặc biệt’?” Vừa nói vừa nhìn về phía nữ minh tinh bị Trang Chu bỏ lại, hừ một tiếng: “Mấy năm không gặp, khẩu vị của cậu càng ngày càng xuống cấp rồi.”

“Cố thiếu của tôi ơi, giờ mà có đặt cả tiên trên trời trước mặt cậu thì cậu cũng bới móc ra cả đống tật xấu của người ta thôi.” Trang Chu khoa trương nói một câu. Nói xong, hắn lại như nhớ tới ai đó, nhích lại gần: “Nói tới tiên trên trời mới nhớ, nữ minh tinh hợp tác với cậu lần này hình như là Nguyễn Tinh Trầm nhỉ? Đó là người đẹp có tiếng trong giới đấy, cậu thấy thế nào?”

“Cô gái nhỏ kia à…”

Cố Húc cầm ly rượu trong tay, không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên bật cười thành tiếng: “Cô ấy à, cũng không tệ lắm.”

Trang Chu nghe thấy mấy chữ này thì hai mắt sáng rực. Có thể khiến vị “Phật” này nói được mấy lời đó quả là hiếm thấy. Hắn vội đặt điếu thuốc sang một bên, dò hỏi: “Không tồi là ý gì, cậu và cô ấy…”

“Đá cái suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu cậu ra xa đi.” Nét cười trên mặt Cố Húc biến mất. Anh biết tính cách của Trang Chu, nếu không nói cho rõ ràng thì chắc chắn ngày mai tin tức này sẽ bị loan truyền lung tung mất. Anh thì không sao, nhưng có lẽ cô gái nhỏ kia da mặt mỏng, không giống người trong giới này lắm.

Anh nhận lấy điếu thuốc nhưng không hút, chỉ kẹp ở đầu ngón tay, thuận miệng nói: “Lễ phép, có kỹ năng diễn xuất, tính tình tốt.” Thấy Trang Chu còn muốn hỏi thêm, Cố Húc đứng dậy dụi t.h.u.ố.c lá vào gạt tàn, nói: “Được rồi, tới giờ này rồi, tôi về đây.”

Ngày mai Cố Húc vẫn còn phải quay phim nữa.

Trang Chu chỉ có thể kiềm chế tính tò mò của mình, tiễn người rời đi. Trên đường đi, hắn còn nói thêm một câu: “Tháng sau là sinh nhật Đông Tử, cậu nhớ tới tham gia đấy. Ba năm nay cậu chạy tới nơi đó, mấy anh em chúng ta còn chưa họp mặt đông đủ đâu, quá thiếu nghĩa khí rồi.”

Loading...