Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 199: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:29:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ừ.” Cố Húc lạnh lùng đáp rồi bước vào.

“Cố ảnh đế...” Tô Mạt nhanh tay đóng cửa lại, gọi thêm một lần: “Dù Tinh Trầm có nói gì đi nữa, tôi chỉ muốn nói với anh rằng, cô ấy thật sự rất yêu anh. Cô ấy thích anh, từ rất lâu rồi.” Nói xong, cô lấy điện thoại, mở video cho anh xem.

“Đây là buổi talk show mà Tinh Trầm ghi hình gần đây, chưa chính thức phát sóng. Anh xem đi.”

Talk show?

Cố Húc cau mày, cúi đầu xem video trên điện thoại.

Anh nhớ hồi Tết, cô gái nhỏ có đi ghi hình một talk show nào đó, nói ra chắc chính là buổi trò chuyện này. Hơn nữa, buổi ghi hình chưa lên sóng nên anh cũng không biết trong đó họ đã nói gì.

“Vì sao em chọn dấn thân vào giới giải trí?”

“Vì một người.”

“Một người? Hẳn người đó phải có ảnh hưởng lớn với em. Không biết người đó đã làm gì khiến em cảm thấy ý nghĩa như vậy?”

“Ban đầu, em không thích giới giải trí lắm. Nhưng anh ấy đã thay đổi suy nghĩ của em... Anh ấy rất tài giỏi và mạnh mẽ. Anh ấy cho em biết hi vọng là gì, thế giới này tuyệt đẹp ra sao. Sự tồn tại của anh ấy khiến em biết rằng những việc mình làm đôi khi ảnh hưởng đến rất nhiều người.”

“Anh ấy...”

“Là người rất rất rất tốt.”

Video dừng lại ở cảnh Nguyễn Tinh Trầm nhìn thẳng vào máy quay, mỉm cười.

Cố Húc nhìn nụ cười ấy. Nó rực rỡ, hai mắt cô như thu hết ánh sao trên bầu trời, đẹp đến ngỡ ngàng. Tim anh rung động. Không cần đoán già đoán non, anh biết người cô ấy nhắc đến là ai.

Tô Mạt quan sát biểu cảm anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi và Tinh Trầm quen nhau từ lớp 10, cô ấy không thích nói chuyện với người khác, cũng không thích tiếp xúc với ai. Phải đến sau này tôi mới biết, cô ấy đã thích anh từ thời đó. Mười năm dài đằng đẵng, từ thời cấp ba đến khi đi làm.”

“Trong suốt ngần ấy năm, đã có vô số người tỏ tình với cô ấy nhưng đều bị từ chối.”

Mê Truyện Dịch

“Chúng tôi hay trêu cô ấy ngốc, cứ ôm suy nghĩ không thực tế, từ bỏ tất cả để dấn thân vào giới giải trí...” Nói đến đây, Tô Mạt thở dài không nguôi.

“Cố ảnh đế...”

Cô gọi anh: “Anh có biết vì sao hồi trước Tinh Trầm kiên quyết dấn thân vào giới giải trí không? Lúc ấy, đúng lúc anh tạm rút khỏi giới rồi, cô ấy nói muốn ở lại chờ anh trở về. Cô ấy muốn dùng ba năm để thăng tiến đến địa vị cao, đứng ở nơi anh có thể thấy được.”

“Cô bé đó thật ngốc nghếch.”

“Nhưng cô bé ngốc ấy có một trái tim rất đơn thuần. Cô ấy thích anh, rất yêu anh. Điều đó không thể nghi ngờ. Tôi nói với anh những điều này, chỉ mong anh...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-199-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Tô Mạt há miệng định nói tiếp, nhưng nghĩ đến bệnh tình của Nguyễn Tinh Trầm, cô dừng lại.

Không thể đánh mất đạo đức.

Nếu Tinh Tinh biết chuyện, chắc chắn sẽ không vui.

Cô thở dài rồi sửa lời: “Mong anh đừng tức giận, dù cô ấy có nói điều gì không đúng.”

Cố Húc im lặng.

Anh nhắm mắt lại, khi mở ra thì đi thẳng vào phòng ngủ của Nguyễn Tinh Trầm, đẩy cửa bước vào. Thấy cô gái luôn mong chờ anh ngồi trên sofa, hốc mắt hơi đỏ nhưng biểu cảm đã bình thường, nhìn anh mỉm cười: “Anh đến rồi.”

Đây là lần đầu tiên Cố Húc nghe thấy Nguyễn Tinh Trầm nói chuyện với mình bằng giọng điệu đó. Bình thường, lần nào gặp anh, cô gái nhỏ cũng đỏ bừng cả mặt mà giờ đây lại rất bình tĩnh, nói chuyện bằng ngữ điệu cực kỳ ung dung, tựa như mọi thứ đã quyết định, cũng sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả.

Anh dừng chân ở ngưỡng cửa, nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm điện thoại, hai mắt đỏ ngầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm không hề suy chuyển.

Phải mất một lúc rất lâu, Cố Húc mới lần nữa bước chân, đi tới ngồi đối diện cô.

Anh không nói gì, yên lặng nhìn Nguyễn Tinh Trầm, mím chặt môi, chờ cô nói.

Nguyễn Tinh Trầm ngồi trên ghế sofa, trong lòng chẳng thể bình tĩnh được như vẻ bề ngoài. Cô rất khẩn trương, cũng rất khó chịu. Nhất là khi tận mắt trông thấy dáng vẻ chán chường của Cố Húc, tim cô đau nhói như bị d.a.o găm vào.

Cái cô sợ phải nhìn nhất là thấy Cố Húc buồn.

Trước đây, chỉ cần anh nhíu mày một cái, cô đã lo lắng cả ngày. Nhưng, lần nào cũng vậy, người khiến anh trở nên chán chường, đau buồn lại chính là cô.

Hai tay đặt trên đầu gối đan chặt vào nhau, Nguyễn Tinh Trầm mấp máy môi, nhẹ giọng gọi tên anh: “Cố Húc…”

Người đàn ông ngẩng đầu lên.

Sắc mặt anh không thay đổi, hai con mắt vẫn đỏ ngầu.

Trái tim Nguyễn Tinh Trầm run lên, đau nhói không nói thành lời. Cơ mà nghĩ đến bệnh tình của mình, cô hạ quyết tâm nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Cố Húc, chúng ta chia tay đi.” Cô từng nghĩ tới việc, sẽ có một ngày trong tương lai, hai người chia tay, nhưng không ngờ, người mở lời lại là mình.

Không những vậy, hôm nay cô còn nói đến hai lần. Một lần qua wechat, một lần… ngay trước mặt Cố Húc.

“Tại sao?”

Cuối cùng, Cố Húc cũng lên tiếng. Giọng anh khàn đặc, không hề có chút hấp dẫn như ngày thường, ánh mắt như c.h.ế.t lặng nhìn Nguyễn Tinh Trầm, tiếp tục nói: “Em có biết em đang nói gì không?”

Loading...