**
Hôm sau.
Nguyễn Tinh Trầm đã gọi điện hẹn cô Lý trước, nói hôm nay sẽ tới thăm bà.
Nhà Thẩm Tinh Hà cũng nằm trong một khu biệt thự, khá gần chỗ Cố Húc sống, chỉ là khác tiểu khu. Cô bảo tài xế dừng ngoài cổng rồi tự đi vào. Đến cửa biệt thự, cô chưa kịp ấn chuông cửa đã tự động mở… gặp lại Thẩm Tinh Hà, tuy Nguyễn Tinh Trầm hơi ngạc nhiên nhưng nhờ cuộc gọi lần trước, cô cũng không tới nỗi quá lúng túng.
Cô cười đánh tiếng chào: “Anh Tinh Hà.” Xong hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?”
Thẩm Tinh Hà vẫn như trước kia. Nay anh ta mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, đeo kính gọng vàng, bộ dáng ôn nhuận như ngọc: “Nay anh nghỉ.” Anh ta cầm giày thay cô, nhìn đống đồ trong tay người đối diện, cười bất lực: “Sao em mua nhiều thế?”
“Em đã lâu không đến mà, không nhiều đồ lắm đâu, có chút hoa quả thôi, rửa qua là thưởng thức được rồi.” Thấy Thẩm Tinh Hà rất đỗi tự nhiên nhận lấy đồ, cô cũng mỉm cười bảo: “Cảm ơn anh.”
“Tinh Trầm đến hả?”
Trong nhà vang lên giọng nữ. Chỉ mấy giây sau đã thấy một người phụ nữ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi xinh đẹp bước ra. Nhìn bề ngoài, Thẩm Tinh Hà rất giống bà, đều cực kỳ ôn hòa, ấm áp. Thấy người đến là Nguyễn Tinh Trầm, bà cười: “Lâu lắm rồi mới thấy cháu ghé chơi. Nếu không phải sợ gây phiền phức cho cháu, cô đã đến thăm cháu rồi.”
Nói xong, nhìn đống đồ trong tay Thẩm Tinh Hà, bà giận dỗi bảo: “Lần nào cũng bảo cháu không được mang nhiều đồ tới, cháu chẳng nghe lời.”
Nguyễn Tinh Trầm rất thân thiết với bác Lý, cất tiếng gọi: “Cô Lý à.” Sau đó kéo tay bà: “Anh Tinh Hà đã trách cháu rồi, cô đừng trách cháu nữa.”
Cách xưng hô của Nguyễn Tinh Trầm làm Lý Thục Phân rất ngạc nhiên.
Nhưng, ngay sau đó bà đã mỉm cười, búng trán cô một phát, sai Thẩm Tinh Hà làm việc: “Con đi rửa hoa quả đi, mẹ nói chuyện với Tinh Trầm một lúc.”
Dứt câu, bà kéo Nguyễn Tinh Trầm vào phòng sách.
Vào phòng sách, Lý Thục Phân rót cho Nguyễn Tinh Trầm cốc nước, rồi ngồi tán gẫu vu vơ mấy câu chuyện thường ngày, đều là mấy lời quan tâm đến từ người lớn trong nhà.
Nguyễn Tinh Trầm cũng cười cười đáp lại. Nói xong, cô cầm nước trong tay, nhìn Lý Thục Phân, chần chừ nói: “Cô Lý, hôm nay cháu đến đây, thật ra cũng có một việc muốn hỏi bác.”
“Bệnh của cháu…”
Cô siết chặt tay, do dự hỏi: “Đã tốt hẳn chưa?”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-189-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Hai tiếng sau.
Thẩm Tinh Hà đến gõ cửa.
“Vào đi.” Trong phòng vang lên giọng nói dịu dàng của Lý Thục Phân. Cửa mở, bà liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Hà đứng ngoài, nhéo nhéo ấn đường với vẻ đầy mệt mỏi: “Sao thế?”
“Nấu cơm xong rồi ạ, đi ăn thôi.”
Nói xong, Thẩm Tinh Hà quay qua nhìn Nguyễn Tinh Trầm đang ngồi đưa lưng về phía mình. Từ góc của anh ta nhìn sang, không thấy được mặt cô nhưng vẫn thấy được cô cúi đầu, ngón tay trắng nõn tinh tế siết chặt cốc nước trong tay, đầu tóc rối bù. Vốn cô búi tóc rất gọn gàng ra phía sau nhưng giờ lại rối tung, quần áo cũng không chỉnh tề.
Thẩm Tinh Hà cau mày, bước đến gần sofa cạnh bàn làm việc, quả nhiên thấy da ghế hơi lõm xuống, bên cạnh để có mấy quyển sách đặt lộn xộn.
Xem ra, hôm nay cô tới đây là vì bệnh của mình.
Nhưng nhìn tình trạng hiện tại, có lẽ bệnh tình của cô chưa có chuyển biến tốt, hoặc phải nói là chưa khỏi hoàn toàn. Dù sao thì… so hiện tại với lúc ban đầu, hồi đó phản ứng của cô còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Thẩm Tinh Hà mím môi, không nấn ná lại quá lâu: “Để con đi bảo thím Trương dọn đồ ăn lên bàn, hai người xong việc thì ra.” Dứt câu, anh ta chu đáo đóng cửa lại, rời đi.
Lý Thục Phân hết nhìn cửa phòng sách đóng chặt, lại quay qua quan sát Nguyễn Tinh Trầm, hỏi han: “Tinh Trầm, cháu ổn chứ?”
“Cháu không sao…”
Giọng Nguyễn Tinh Trầm vẫn rất nhẹ nhàng. Nhưng nếu chú tâm lắng nghe hơn một chút sẽ nhận ra tiếng cô hơi khàn, hẳn ban nãy cô đã khóc.
Biết người phụ nữ xinh đẹp trước mắt còn đang nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng, Nguyễn Tinh Trầm hít một hơi thật sâu, bình ổn hơi thở, ngẩng đầu, nở nụ cười xán lạn: “Cô Lý, cháu không sao thật mà.”
Thấy cô như vậy, Lý Thục Phân thở dài.
Sao có thể không sao chứ? Thân mình run rẩy, tay còn không cầm nổi cốc nước. Cơ mà bà không tiện nói nhiều, đành vỗ vai cô, an ủi: “Đừng sợ, cháu đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi. Chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn.”
Bà vẫn nhớ, ngày trước, Nguyễn Tinh Trầm còn không cho người khác đụng vào mình. Đừng nói là khác phái, đến cả người cùng phái ôm ấp, nắm tay cũng kháng cự.
Bây giờ…
Bà phát hiện, việc tiếp xúc thân thể với Nguyễn Tinh Trầm đã tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất đã không kháng cự nữa. Nhưng, bóng ma tâm lý vẫn ẩn náu trong người cô. Nếu tiến sâu hơn một bước, bà không dám chắc bệnh có tái phát không. Chắc sẽ không sao đâu, hoặc có thể… sẽ giống như vừa rồi.