Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 130: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:26:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngẫm nghĩ một lúc, cô không định thổ lộ ngay.

Nguyễn Tinh Trầm buông cốc nước trong tay ra, lấy hộp quà bên cạnh đặt trước mặt anh, cúi đầu, dịu dàng nói: “Đây là, đây là quà em mua tặng anh. Tuy không đắt bằng khăn quàng cổ của anh lúc trước nhưng em rất thích, anh…” Bàn tay đang đan chéo nhau đặt trên đầu gối bất an vặn vẹo: “Anh xem có thích không?”

Quà?

Cố Húc nhìn lướt qua chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, nhẹ cau mày.

Chẳng lẽ anh đoán sai?

Cô gái nhỏ tới đây không phải để cho anh đáp án mà để tặng quà? Hơn nữa, dựa theo ý của cô thì vì chiếc khăn quàng cổ lần trước nên mới đặc biệt chọn món quà này… Muốn vạch rõ giới hạn với anh đến vậy à? Tâm trạng Cố Húc không tốt. Anh thật sự muốn ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, đè dưới thân, nói chuyện tử tế với cô một phen, để xem cô đang nghĩ gì.

Anh muốn món quà thế nào?

Cái anh muốn, từ đầu đến cuối chỉ có cô.

Bình An bên cạnh phe phẩy cái đuôi muốn được vuốt ve nhưng giờ Cố Húc làm gì có tâm trạng quan tâm đến nó. Anh mím môi, quan sát Nguyễn Tinh Trầm ngồi đối diện. Thấy cô cúi đầu, bất an vặn vẹo tay, trái tim như bị đè nặng.

Trước đó, anh đã xác định dù có bị từ chối cũng quyết không lùi bước.

Nhưng đến khi đón nhận kết quả như vậy, tâm trạng anh vẫn hơi sa sút. Miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc của mình, Cố Húc đưa tay nhận quà, mặt không cảm xúc mở ra. Ánh sáng trong phòng rất tốt, có điều khi thấy chiếc cúc áo kia, anh vẫn d.a.o động.

Chiếc cúc áo yên lặng nằm trong chiếc hộp màu đen.

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn cúc áo bỗng dưng co rút. Tay cầm hộp quà run rẩy. Cố Húc mím môi, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm phía đối diện, giọng khàn khàn: “Thế này, có ý gì đây?”

Người trước mắt dò hỏi làm Nguyễn Tinh Trầm căng thẳng lẫn thẹn thùng.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Cố Húc đang dừng trên người mình, có cái gì đó rất hùng hổ dọa người. Trái tim cô đập thình thịch liên hồi. Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, Nguyễn Tinh Trầm đột nhiên muốn chạy trốn.

Nhưng nghĩ tới lý do mình đến đây, cô tự nhéo vào mu bàn tay mình một cái, ngồi thẳng người, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Cố Húc, nhẹ giọng nói: “Cố Húc, em, em muốn nói với anh rằng, em thích anh.”

Vừa dứt câu, Nguyễn Tinh Trầm thấy con ngươi Cố Húc co rút kịch liệt.

Cô rất căng thẳng nhưng so với vừa rồi thì đỡ hơn, đón nhận ánh mắt anh, chậm rãi nói: “Em thích anh từ rất lâu rồi. Em biết tính anh không tốt, cũng biết bản thân có những điểm chưa hoàn thiện nhưng…”

Nguyễn Tinh Trầm dùng sức nhéo mạnh mu bàn tay, trái tim đập mãnh liệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-130-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Khó có dịp cô không né tránh tầm mắt Cố Húc, nén lại mọi khẩn trương, nhút nhát và thẹn thùng xuống đáy lòng: “Nhưng, em muốn một lần được thử cùng anh.”

Cô muốn được ở bên Cố Húc.

Cho dù chỉ mấy ngày thôi cũng không sao cả.

Chỉ cần được bên anh thì kết quả có không viên mãn nhưng mỗi khi nhớ lại sẽ không tiếc nuối.

Nghĩ vậy, nét mặt Nguyễn Tinh Trầm lại tươi sáng rực rỡ như lúc thấy Cố Húc về, đôi mắt hơi cong cong, nói: “Được không anh?”

[Đôi lời của Cải Trắng: Làm đến đây mới nhớ ra cái cúc áo Nguyễn Tinh Trầm mua phải gọi là khuy măng sét thì đúng hơn =)) nhưng lúc mới gặp từ đấy không nhớ ra cách gọi. Thôi nhỡ gọi cúc áo rồi thì chúng ta gọi tiếp thôi, dù sao nó cũng na ná nhau, khác mỗi cái khuy này tháo ra được, hay cài ở ống tay áo.]

“Cố Húc, em muốn thử ở bên anh.”

Đèn treo trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp. Cố Húc ngồi trên sofa ôm hộp quà đặt cúc áo, dường như rất choáng váng. Gương mặt thanh cao nhìn Nguyễn Tinh Trầm, ngây ra, môi mỏng hơi nhếch. Có vẻ anh muốn nói cái gì đó nhưng nói không nên lời.

Mê Truyện Dịch

Khác hẳn với vẻ bề ngoài im lặng, giờ trái tim anh đập thình thịch mãnh liệt không ngừng được. Thậm chí, anh có cảm giác giây sau nó sẽ vọt ra khỏi họng.

Người đối diện ngồi nguyên tại chỗ nhìn anh, nở nụ cười tươi xán lạn hòng che giấu đi sự bất an tận sâu trong lòng.

Chắc hẳn do thấy sự thấp thỏm trong mắt cô, Cố Húc thôi suy nghĩ vẩn vơ. Anh hít sâu một hơi, buông hộp quà trong tay ra, đứng lên, đi về phía Nguyễn Tinh Trầm.

Động tĩnh anh gây ra khá lớn.

Không chỉ khiến Nguyễn Tinh Trầm hoảng hốt mà còn làm Bình An đang nằm trên sofa l.i.ế.m liếm đệm thịt bị giật mình, cụp đuôi chạy ra xa. Ấy vậy mà Cố Húc không phát hiện ra, cứ đi thẳng sang chỗ Nguyễn Tinh Trầm.

“Cố Húc, anh sao thế?”

Nguyễn Tinh Trầm kinh ngạc đứng phắt dậy. Dứt câu, cô bị ôm lấy.

Lực ôm rất mạnh, cứ như dùng hết sức lực toàn thân để ghì chặt. Cái ôm này rất giống lúc ở viện phúc lợi, khi mà Cố Húc đột ngột chạy tới ôm choàng lấy cô… Thậm chí, cảm xúc cả hai lần cũng giống nhau.

Mặc dù Nguyễn Tinh Trầm không ngẩng đầu nhưng vẫn cảm nhận được tâm trạng kích động của người đang ôm mình. Đến cả đôi tay đang đặt bên eo cô cũng run rẩy.

Loading...