Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 118: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:25:54
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô gái của anh luôn luôn là như vậy.

Dù phải đối mặt với khó khăn lớn cỡ nào cô cũng dùng sự bao dung lớn nhất của mình ôm lấy thế giới tối tăm.

Cô sẽ không khóc, sẽ không lùi bước.

Mà vừa rồi…

Chỉ đánh bừa một khúc đàn thôi hốc mắt cô đã phiếm hồng.

Giờ phút này, tim Cố Húc mềm nhũn. Anh cứ nhìn theo hướng vừa rồi cô chạy, dám khẳng định rằng cô đang trốn ở chỗ nào đó, hốc mắt ửng đỏ, trộm nhìn anh rời đi. Song, anh cười, không thu hồi tầm mắt mà nhẹ nhàng nói: “Cô ấy có việc.”

Không nên quấy rầy cô vào lúc này.

Có việc hả?

Tuy viện trưởng Lâm chưa hiểu lắm nhưng không lấn cấn ở vấn đề ấy quá lâu. Chẳng qua, bà bỗng nhiên nhớ lại mấy lời nói với Tinh Trầm tối qua, liếc Cố Húc, sau một hồi đắn đo quyết định chọn mở miệng nói: “Ngài Cố, tôi có mấy lời muốn nói với cậu. Không biết cậu có tiện nghe không?”

Mê Truyện Dịch

Cố Húc quay qua nhìn viện trưởng Lâm, ngẫm nghĩ mất mấy giây rồi gật đầu, nói với Trang Kỳ: “Chị vào xe trước đi.”

Đám người đi rồi, anh mới nói với viện trưởng Lâm: “Viện trưởng muốn nói gì với tôi?”

Viện trưởng Lâm có chút đắn đo trong lòng. Có một số việc, đặc biệt trên phương diện tình cảm, người đứng xem như bọn họ không nên can thiệp quá nhiều. Với tính cách của Tinh Trầm, bà có thể tưởng tượng được ngay kết cục. Bình thường, trông đứa bé ấy có vẻ rất kiên cường nhưng nội tâm lại rất yếu đuối.

Bà thở dài, nhìn Cố Húc nói: “Tôi có thể nhìn ra, ngài Cố thích Tinh Trầm.”

Nghe vậy, Cố Húc cũng không phủ nhận. Hầu như mấy người quen biết anh đều nhìn ra được anh thích cô. Còn cô ấy à… lại coi anh như một người tốt bụng vô cùng, luôn bao dung, xong còn cho rằng anh là một tiền bối tốt. Nhớ tới cảnh hôm qua cô bị anh “dạy dỗ” đến mức không dám ngẩng đầu lên, Cố Húc hơi buồn cười.

Phải nói thẳng mọi chuyện trước mặt cô, cô mới bằng lòng hiểu.

Tuy cô chưa đồng ý nhưng ít ra tình cảm của anh cô đã cảm nhận được.

Viện trưởng Lâm nhìn Cố Húc một cái rồi thôi. Anh trông có vẻ rất phấn chấn. Bà tiến lên phía trước xong đi thêm vài bước mới nói tiếp: “Lần đầu tôi biết đến ngài Cố là nhờ bộ phim điện ảnh hơn chục năm trước tên . Khi đó, Tinh Trầm mới đến viện phúc lợi, chẳng chịu nói chuyện với ai. Ngày nào cũng một mình đọc sách, một mình ăn cơm rồi tự ngồi ngây người.”

“Cho đến một ngày, tôi phát hiện con bé ngồi trước TV…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-118-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

“Đài truyền hình kia hay phát lại nên chỉ cần thấy chiếu phim đó, con bé lại ngồi chờ sẵn.”

Nhớ lại Nguyễn Tinh Trầm của khi đó, sắc mặt viện trưởng Lâm có gì đó rất hoài niệm. Bà thở dài, nói tiếp với Cố Húc: “Chắc ngài Cố không biết hoàn cảnh khi đó của Tinh Trầm. Con bé đã chịu rất nhiều khổ cực, đến cười như nào cũng quên cách thể hiện.”

“Nhưng sau đó, tôi phát hiện ra, khi xem bộ phim điện ảnh ấy, hoặc nói chính xác thì là khi nhìn thấy ngài Cố, con bé sẽ cười rất tươi.”

Ban đầu, Cố Húc cứ tưởng viện trưởng Lâm giữ mình lại để nói mấy câu như không được bắt nạt cô gái nhỏ. Không ngờ, anh sẽ nghe được những câu nói kia.

Anh đã từng tưởng tượng ra Nguyễn Tinh Trầm khi đó.

Lúc ấy, cô vừa trài qua chuyện tối tăm nhất của đời người, một mình đến thành phố khác, vào viện phúc lợi. Chắc chắn, cả quãng đường đi cô đã giống hệt con nhím toàn thân là gai, kháng cự sự thân thiện lẫn thân thiết đến từ mọi người. Sự thật chứng minh, anh đã đoán đúng.

Cái duy nhất anh không đoán được chính là…

Hóa ra, cô gái nhỏ đã biết anh từ đó. Hơn nữa, còn rất thích xem bộ phim điện ảnh của anh.

Viện trưởng Lâm liếc thấy biểu cảm ngạc nhiên của Cố Húc, không dừng bước, tiếp tục nói: “Còn một việc nữa, chắc ngài Cố cũng không biết.”

“Tinh Trầm theo học chuyên ngành truyền thông hàng đầu tại đại học A. Lúc tốt nghiệp, giáo viên hướng dẫn của con bé đã tìm cho nó một công việc rất tốt nhưng cuối cùng nó lại không chọn tiến vào ngành sản xuất – truyền thông mà chạy tới giới giải trí…” Nhớ lại lựa chọn của Nguyễn Tinh Trầm, viện trưởng Lâm thở dài: “Lúc ấy, chúng tôi không hiểu sự lựa chọn của con bé, từng khuyên nó rất nhiều.”

“Mãi đến khi tôi gặp được ngài Cố, tôi mới hiểu, vì sao con bé lại chọn như vậy.”

“Ngài Cố…”

Cuối cùng, viện trưởng Lâm không kìm được mà dừng bước, xoay người đối mặt với Cố Húc, trịnh trọng nói: “Tinh Trầm rất thích cậu. Kể từ năm 16 tuổi, con bé đã rất thích cậu.”

Gió tuyết bên ngoài chưa ngừng.

Có gió ùa tới tán cây trong viện, tuyết đọng trên đó tan tác rơi xuống hơn nửa.

Dường như Cố Húc đã bị choáng váng. Anh đứng trên hành lang dài, trong đầu liên tục vọng lại những gì viện trưởng nói.

“Tinh Trầm từng theo học chuyên ngành truyền thông hàng đầu tại đại học A nhưng cuối cùng lại chọn tiến vào giới giải trí. Đến khi tôi gặp được ngài Cố tôi mới thông suốt, hiểu tại sao con bé lại có lựa chọn đấy.”

Loading...