Nhạc thiếu nhi thì một bài chỉ có mấy câu nhưng có vẻ Cố Húc khá lười nên cứ hát mãi một câu.
Mấy đứa trẻ ngồi quanh đó không nhịn được nhỏ giọng nói: “Có phải anh Cố không hát được không? Sao anh ấy hát mỗi một câu vậy?”
Có bé đề nghị: “Hay anh Cố không nhớ lời? Nếu không, chúng ta cùng hát đi.”
Mấy đứa trẻ truyền lời cho nhau, hát theo tiết tấu của Cố Húc: “Ngôi sao nhỏ lấp lánh lấp lánh, cả bầu trời đầy ắp sao nhỏ. Thắp sáng cả bầu trời, đẹp như đôi mắt bạn… Ngôi sao nhỏ lấp lánh lấp lánh, cả bầu trời là kỷ niệm của tớ. Ngồi ở mép giường nhớ bạn. Từ nay về sau không khóc nữa.” (Bản tiếng Anh: Twinkle twinkle little star. How I wonder what you are! Up above the wolrd so high. Like a diamond in the sky…Twinkle twinkle little star. How I wonder what you are. When the blazing sun is gone. When he nothing shines upon.)
(*)Cảm giác hai bản Trung và Anh khác nhau quá nhưng mình vẫn để cả hai bản ở đây, dù trong truyện thì hát bằng lời Trung.
Trong phòng ngoài tiếng dương cầm thì còn tiếng trẻ em hát đồng ca.
Nguyễn Tinh Trầm ngồi trên ghế dựa, tay vừa chống cằm giờ đã thu lại đặt trên đầu gối, đan vào nhau, nhìn về phía Cố Húc không chớp mắt.
Bỗng nhiên, Nguyễn Tinh Trầm nhớ đến bộ phim điện ảnh Cố Húc diễn mình xem năm mười sáu tuổi.
Khi ấy, anh mặc áo sơ mi trắng đứng dưới tán cây. Gió thổi khiến tóc lẫn áo sơ mi phiêu nhẹ theo. Anh ngẩng đầu về phía có ánh sáng, cả người rực rỡ như bình minh buổi sớm.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cô, trái tim rung động đập thình thịch.
Và bây giờ…
Cô ngồi ở đây, nhìn Cố Húc, ngón tay chồng hờ lên nhau.
Không có cảm giác rung động ngắn ngủi.
Mà là lâu dài, mang theo sự rung động mười năm.
Không hiểu tại sao, đột nhiên cô lại muốn khóc, nước mắt cứ đảo quanh tròng mắt. Âm cuối bài hát vừa dứt, cô nghe được tiếng người đàn ông ở cách đó không xa. Anh vẫn nhìn cô, cười nói: “Bát hát này, anh tặng cho ngôi sao nhỏ của mình.”(1)
Trang Kỳ và viện trưởng Lâm thảo luận xong đúng lúc Cố Húc cũng hoàn thành lời tạm biệt với các em nhỏ.
Tuy bọn trẻ rất luyến tiếc khi Cố Húc phải rời đi nhưng cũng hiểu chuyện, không liều c.h.ế.t quấn lấy người ta, đòi họ ở lại, chỉ đứng vây xung quanh anh, ngửa đầu, cẩn thận hỏi dò: “Anh Cố, sau này anh có đến thăm bọn em nữa không?”
Mấy đứa trẻ ấy sợ anh Cố cũng sẽ giống như các anh chị lớn khác của chúng, một đi không trở lại.
Nghe vậy, Cố Húc cười nhẹ. Thật ra, anh không phải là một người thích hứa hẹn nhiều điều nhưng giờ lại ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với chúng: “Có, anh sẽ quay về đây thăm các em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-117-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
“Chúng ta ngoéo tay nhé. Nếu anh Cố không tới, anh là chó nhỏ…”
Có đứa trẻ to gan đề nghị.
Mê Truyện Dịch
Cậu bé vừa nói xong, viện trưởng Lâm đã nhỏ giọng nhắc nhở: “Tư Kỳ, không được vô lễ như thế.” Dứt câu, bà lại nhìn sang phía Cố Húc, nói lời xin lỗi: “Ngài Cố, xin lỗi cậu. Đứa bé này còn nhỏ, mong cậu không để bụng.”
Cố Húc không phiền gì.
Có lẽ xuất phát từ tâm lý yêu ai yêu cả đường đi lối về nên anh cực kỳ có kiên nhẫn với mấy đứa trẻ chỉ gặp nhau đôi lần. Anh lại ngồi xổm xuống trước mặt chúng, cười rất đỗi dịu dàng: “Được thôi, chúng ta ngoéo tay nào.”
Anh đã nói như vậy thì viện trưởng Lâm cũng chẳng cản nữa. Một đám trẻ con nhao nhao muốn đi lên ngoéo tay với anh hết. Đợi bé nào bé nấy đều được ngoéo tay đã mất mấy chục phút, Trang Kỳ xem đồng hồ, thấp giọng nói: “Cố Húc, chúng ta phải đi thôi.”
Hôm nay, trong nhà Cố Húc có trưởng bối đón sinh nhật.
Vì là một ngày rất trọng đại nên Cố Húc phải có mặt.
Nhưng từ đây về nội thành khá xa, giờ còn không đi thì sẽ đến không kịp mất.
“Ừm.”
Cố Húc nhẹ giọng đáp lại xong xoa đầu mấy đứa trẻ, nói: “Đi nào.”
Đến lúc mọi người cùng nhau đi ra ngoài, viện trưởng Lâm mới phát hiện ra thiếu người. Bà quan sát xung quanh hồi lâu, hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Tinh Trầm đâu? Con bé đi đâu rồi?” Cố Húc phải đi. Dựa theo tính cách của cô, sao có thể không ra tiễn người chứ.
Bà nhắc tới Nguyễn Tinh Trầm làm Cố Húc phải dừng chân, đưa mắt nhìn về phía hành lang.
Cô gái nhỏ kia ấy mà…
Nhớ đến cảnh vừa rồi đàn xong, anh tính xuống sân khấu thì đột nhiên Nguyễn Tinh Trầm đứng dậy lao ra ngoài. Anh rất tinh mắt nên không thể nhìn lầm được, cô ôm khuôn mặt nhỏ giàn dụa nước mắt chạy ra ngoài.
Nghĩ đến hình ảnh đó, Cố Húc không nhịn được mà phì cười.
Thật ra, cô gái nhỏ của anh là một người rất bền bỉ. Mấy ngày nay, anh đã xem qua không ít phim điện ảnh lẫn truyền hình của cô. Thậm chí còn lén thông qua bạn bè lấy được mấy video ở hậu trường lúc cô quay phim.
Trong những video hậu trường đó, cô gái của anh chưa từng lùi bước trước bất cứ khó khăn nào.
Bị đạo diễn mắng, cô sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi, sau đó trốn ở một bên liên tục luyện tập đoạn ngắn vừa rồi bị NG. Không biết cưỡi ngựa, cô sẽ cắn răng gắng sức đi luyện. Không biết đánh đàn, cô lại nghiêm túc theo học đến khi mười ngón tay bị mài hỏng vẫn không chịu dừng lại. Lúc hỏi thăm tình hình của Nguyễn Tinh Trầm, có mấy đạo diễn anh quen còn lén nói một câu: “Tôi ở trong giới giải trí đã nhiều năm nhưng chưa thấy ai có tính cách bền bỉ hơn cô ấy.”