“Xin lỗi.”
Đơn giản vậy thôi sao?
Ánh mắt Lý Thiên Trân thay đổi. Cô ta định mở miệng nói gì đó thì thấy người đối diện khẽ hé đôi môi đỏ mọng, buông một câu: “Không phải tôi, mà là Cố Húc. Chị đi xin lỗi anh ấy.”
“Cô điên rồi sao?!” Giọng Lý Thiên Trân bén nhọn vang vọng trong phòng. Cô ta nhìn Nguyễn Tinh Trầm như nhìn thấy quỷ. Bảo cô ta đi xin lỗi Cố Húc? Với tính cách của Cố Húc, anh ta không “lăn chết” cô ta đã là may mắn lắm rồi! Thà bị công ty “đóng băng” còn hơn đi xin lỗi Cố Húc!
**
Cùng lúc đó, trên hành lang.
Ngô Nguyệt đi bên cạnh Cố Húc, nhìn bình luận trên weibo, không khỏi nói: “Em còn tưởng cô ấy khác những người khác chứ, không ngờ cũng thích làm ra loại chuyện này! Vừa rồi em tận mắt thấy trợ lý của cô ấy chụp ảnh, nếu biết sớm họ làm loại chuyện này thì em đã ngăn lại rồi.”
Nói xong, cô nàng lại tức giận, bất bình lên tiếng: “Khổ thân anh hôm nay còn chiếu cố cô ấy như vậy, vậy mà chẳng biết cảm ơn lấy một câu.”
Cố Húc không nói gì suốt cả quãng đường.
Sắc mặt anh lạnh nhạt, thoạt nhìn chẳng khác gì thường ngày. Có điều, nếu quan sát kỹ hơn một chút sẽ thấy rõ vẻ lạnh lùng hiện lên nơi khóe mắt, đuôi mày.
Ngô Nguyệt đã đi theo anh mấy năm, đương nhiên cô nàng nhận ra được tâm trạng anh có tốt hay không. Cô nàng không tự chủ được mà hạ thấp giọng: “Vừa rồi chị Kỳ có gọi điện cho em bảo rằng nếu anh không vui, chị ấy sẽ cho phòng làm việc ra mặt. Còn anh mà muốn thay luôn cả nữ chính, chị ấy cũng sẽ nghĩ cách.”
“Không cần.”
Cố Húc nhíu mày, giọng nói có phần lạnh nhạt hơn: “Chuyện này không quan trọng.”
Người trong cái vòng luẩn quẩn này thế nào, anh sớm đã nhìn rõ. Chỉ là cô nhóc kia, ban đầu anh tưởng cô khác những người khác, nhưng không ngờ cũng có lúc anh nhìn nhầm… Bỗng nhiên, trong lòng anh cảm thấy bực bội, giọng nói trở nên trầm hơn: “Dù sao quay xong bộ phim này cũng không còn liên lạc nữa.”
Vừa dứt lời, hai người nghe thấy tiếng động gì đó từ phía không xa. Nghe được một trong số âm thanh đó, Cố Húc dừng bước.
“Anh Cố, sao thế ạ?” Ngô Nguyệt thấy anh dừng bước nên cũng dừng theo. Vừa định nói chuyện thì nghe thấy từ xa có hai luồng âm thanh khác nhau. “Nhớ chút nữa đi tìm người kéo nhịp bài viết.” “Cần thiết phải chọc giận fan Cố Húc.” “Tốt nhất là để đạo diễn Hạ thay luôn cô ta.” “Không cần xin lỗi tôi, đi xin lỗi Cố Húc đi.”…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-11-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Ngô Nguyệt đã ở trong đoàn làm phim một thời gian dài nên nhận ra cả hai âm thanh đều quen thuộc.
Giọng nói khá sắc bén kia là của Lý Thiên Trân, còn giọng nói lạnh như băng kia, dù hơi khác ngày thường một chút, nhưng cô nàng vẫn nhận ra đó là giọng Nguyễn Tinh Trầm. Nghe xong mấy lời này, cô nàng lập tức đoán ra kha khá sự thật.
Vậy tin trên weibo kia là do Lý Thiên Trân tìm người tung ra sao? Vừa rồi có phải mình đã trách oan Nguyễn Tinh Trầm không? Cô nàng nhìn về phía Cố Húc, giọng nói lại hạ thấp thêm chút nữa: “Anh Cố, hình như vừa rồi chúng ta đã trách oan cô ấy rồi.”
Nhưng cũng may là vừa rồi anh Cố không tức giận. Nếu thật sự để phòng làm việc ra trận thì con đường nghệ sĩ sau này của Nguyễn Tinh Trầm sẽ rất khó khăn.
Cố Húc không nói gì, chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng.
Có điều, Ngô Nguyệt phát hiện ra tâm trạng anh đã tốt hơn trước rất nhiều.
Đúng là giờ đây tâm trạng Cố Húc không tồi. Mấy phiền muộn, không vui vừa nãy phải đè nén đã tiêu tan đi không ít, ngay cả sự lạnh lùng ở khóe mắt cũng hóa thành ý cười. Chỗ anh đứng vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Tinh Trầm. Nhìn bóng người nho nhỏ kia, cả người căng ra, giọng nói lạnh lùng, thật sự không giống với bộ dáng mềm mại thường ngày. Không giống chút nào.
Anh cười.
Chân dài sải bước, đi về phía người kia.
Nguyễn Tinh Trầm nhìn Lý Thiên Trân với vẻ mặt này thì cảm thấy bực bội. Thật ra, nếu Lý Thiên Trân không chịu xin lỗi, cô cũng có biện pháp khác để thông cáo cho toàn thiên hạ. Chẳng qua cô cứ cảm thấy mình nợ Cố Húc một lời giải thích thỏa đáng.
Vừa định nói, cô lại nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Mê Truyện Dịch
Quay đầu nhìn, cô thấy Cố Húc vẫn mặc bộ đồ cổ trang hồi sáng, đứng dựa vào vách tường cười cười nhìn cô. Thấy cô nhìn qua đây, anh còn cười vẫy tay với cô, giọng điệu nghe rất vui: “Bé con, lại đây.”
Không biết là do giọng nói của Cố Húc quá dịu dàng hay vì nguyên nhân khác mà Nguyễn Tinh Trầm đi qua thật. Chờ đến trước mặt người kia, cô mới lấy lại tinh thần, ngửa đầu lên không biết làm thế nào: “Anh, sao anh lại ở đây?” Nhớ tới chuyện trên weibo, cô cúi đầu, xấu hổ nói lời xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
“Cái ảnh chụp trên weibo đó, tôi không ngờ nó lại lộ ra ngoài.”
Lúc này, Nguyễn Tinh Trầm đã thay sang quần áo của mình. Bây giờ là tháng Mười Một, cô mặc một lớp quần áo rất dày rồi bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo lông màu đen. Áo bên trong cô mặc là một chiếc áo lông cao cổ màu trắng, khi cô cúi xuống thì cằm chạm vào phần cao cổ đó, mấy lọn tóc rối tung ở phía sau lộ ra.