Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 108: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:25:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Dạ?”

Nghe có người hỏi, Nguyễn Tinh Trầm giật mình nhẹ. Đợi giây sau hiểu ra người ta đang nói gì, cô vội vàng nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ, gật đầu: “Đúng ạ, chính là chỗ này. Bác không cần lái thẳng vào bên trong đâu, ở đó không dễ quay đầu.”

“Được.”

Ông Trương cười, ngừng xe trước cửa tiểu khu.

Vốn Nguyễn Tinh Trầm định cầm túi đi luôn nhưng nghĩ mình vừa rồi mình đồng ý để Cố Húc ngủ lại, nén sự xấu hổ trong lòng, dịu dàng nói: “Thầy Cố, chúng ta đến nơi rồi.”

May quá.

Cô không tức giận.

Ít ra vẫn biết chờ anh.

Cố Húc thầm thở phào nhẹ nhõm, nét mặt tươi hơn, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng rồi mở cửa xe đi xuống trước, cầm ô vòng qua chỗ Nguyễn Tinh Trầm mới nói tiếp: “Xuống xe đi.”

Nguyễn Tinh Trầm ngồi trên xe nhìn cái ô trong tay Cố Húc, mặt ửng đỏ. Đến tay cầm túi cũng ra sức túm chặt. Mặc dù mọi chuyện đã xảy ra cách hiện tại mấy chục phút nhưng hình ảnh dưới ô ấy vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô.

Cố Húc ôm eo cô.

Cố Húc dùng giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô.

Cố Húc…

Bỗng, Nguyễn Tinh Trầm nhớ tới mấy câu viện trưởng Lâm nói trước đó. Cố Húc có giống như những gì viện trưởng nói không, anh… thích cô sao? Cô cảm thấy không có khả năng.

Nhưng ở tình huống vừa rồi, anh đã nghĩ gì thế?

Anh… tại sao anh lại làm thế? Nguyễn Tinh Trầm không biết, chỉ biết giờ tim mình đập “thình thịch” rất nhanh, tâm trạng rối bời phức tạp.

Cố Húc đứng cạnh xe thấy cô cúi đầu không nói, chẳng cần nghĩ cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì nhưng lúc này lại không trêu cô, chỉ hỏi: “Cô gái nhỏ, em có xuống không?”

“Xuống, em xuống đây.”

Nguyễn Tinh Trầm nhẹ nhàng đáp. Sau đó, cô chào tạm biệt ông Trương với Trang Kỳ, xuống xe.

Đứng cạnh Cố Húc, cả người cô căng thẳng đến cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ đờ ra hệt người gỗ, tay buông thõng hai bên. Sau đó, cô lại dùng tay túm chặt quai túi như vớ được thứ gì đó để bám víu.

Xe đã đi xa.

Cô không dám nhìn thẳng Cố Húc, cúi đầu ấm ách nói: “Thầy Cố, chúng ta vào thôi.”

Mê Truyện Dịch

Cố Húc cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, không nói gì.

Dáng vẻ hiện tại của cô gái nhỏ như quay về khoảng thời gian trước, hay cúi đầu như một động tác bảo vệ bản thân, cứ nghĩ làm thế là người khác không biết mình nghĩ gì. Cố Húc siết c.h.ặ.t t.a.y cầm ô, lòng buồn bực. Rất muốn thổ lộ tâm tư của mình, muốn tìm cách để cô nhanh chóng chấp nhận lòng mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-108-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Nhưng lo lắng làm thế sẽ chọc giận cô gái nhỏ, khiến cô càng trốn càng xa.

Anh chưa biết hết quá khứ của cô, không biết cô đã trải qua những gì, chỉ sợ mình có hành động hay ngôn từ nào đó dọa người lùi bước.

Có điều, anh mà không bày tỏ được sẽ bứt rứt.

Cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hoặc lừa gạt bản thân không nghĩ tới, rụt cổ trong mai rùa.

Anh không đi tiếp.

Cứ ngẩn ngơ ngắm người.

Hình như Nguyễn Tinh Trầm đã nhận ra sự thất thường của Cố Húc, lập tức dừng chân, quay đầu nhìn anh. Tuy nhiên, cô đâu dám nhìn thẳng Cố Húc, chỉ hơi ngửa đầu, mi mắt đè xuống, nghi hoặc hỏi: “Thầy Cố, anh sao thế?”

Có vẻ tuyết rơi nhiều hơn rồi.

Dù hai người có che ô thì gió thổi đến vẫn làm tuyết bay tứ tung, một ít đáp trên đầu Nguyễn Tinh Trầm, chút kia lại đọng trên quần áo cô, thậm chí còn lọt vào phần cổ áo. Cái lạnh căm căm của tuyết khiến cô gái nhỏ không nhịn được mà rùng mình. Nhưng cô không đi, cứ ngẩng đầu đợi anh.

Nhìn sắc mặt tái nhợt lẫn hàng mi rung nhẹ, Cố Húc mềm lòng.

Anh duỗi tay gạt bớt tuyết trên mặt cô, thấy cô run người xong nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên cũng không rút tay về. Dịu dàng, tỉ mẩn lau mặt giúp cô.

Chờ lau sạch sẽ rồi, anh nhân lúc Nguyễn Tinh Trầm còn ngẩn ngơ, nắm tay dắt đi.

Đằng trước tuyết đọng thành lớp dày.

Anh nắm tay cô bước từng bước về phía trước.

Thẳng đến khi đứng dưới cửa tiểu khu anh mới ngừng lại, thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Tầng mấy?”

Giọng nói dịu dàng của Cố Húc vang lên bên tai.

Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh, ấp úng nói: “Cái, cái gì ạ?” Sau anh phải lặp lại câu hỏi, cô mới nhẹ giọng đáp: “Tầng, tầng sáu.”

Cố Húc gật đầu.

Anh thu ô, tiếp tục dắt tay Nguyễn Tinh Trầm tiến về phía trước.

Nơi đây là vùng ngoại ô, tiểu khu thuộc kiểu chung cư cũ, không có thang máy, đèn trên hành lang hỏng khá nhiều. Cố Húc cau mày, một tay nắm tay Nguyễn Tinh Trầm, tay kia bật đèn pin trên điện thoại soi đường. Nhìn lan can rỉ sắt cùng mấy tờ quảng cáo dán lung tung, anh càng nhăn mày sâu hơn.

“Lần sau em nên về nhà sớm một chút, đừng về muộn.”

Xã hội hiện nay, rất nhiều tin tức có thể bị tuồn ra. Cố Húc lo có ngày cô bị người khác theo dõi. Nếu trường hợp ấy xảy ra thật, người như cô sao đủ sức phản kháng.

Hay tìm người đến tu sửa tiểu khu này nhỉ?

Loading...