Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 107: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:25:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảng cách này khiến cô khẩn trương.

Cô ngẩng đầu là nhìn được mặt Cố Húc, kề sát vào sẽ ngửi được mùi hương trên người anh. Không giống nước hoa mà giống mùi huân hương, mùi thơm tự nhiên từ gỗ.

Càng gần, tim đập càng nhanh.

“Thình thịch…”

Trong không gian yên tĩnh, Nguyễn Tinh Trầm nảy sinh ảo giác, đinh ninh rằng anh nghe được tiếng tim mình đập. Thẹn thùng, nhút nhát khiến tay bám ở cổ áo anh phát run, giọng cũng run theo: “Thầy Cố, em, em không sao. Anh, anh có thể buông ra rồi.”

Mấy lời đó tốn biết bao nhiêu sức lực của cô.

Mà Cố Húc đâu nghe lời cô. Anh không chỉ không buông mà còn cúi đầu xuống thấp hơn. Từ xa nhìn lại trông giống hai người tì trán vào nhau.

“Tại sao vừa rồi không cho tôi nói?” Cố Húc ôm người, nặng nề cất tiếng. Âm cuối anh hơi nâng lên, nghe như yêu tinh đang dụ dỗ, lừa gạt cô dâu nhỏ nhà lành: “Sợ người khác biết chuyện tôi đến nhà em ngủ? Sợ họ nghĩ nhiều? Hửm?”

“Em…”

Nguyễn Tinh Trầm muốn nói mà không biết trả lời sao. Tiếp đó là khả năng gây áp bức của Cố Húc quá mạnh. Cô bị gì chặt trong lòng người ta, không thốt nổi một chữ.

Chỗ này không có đèn đường.

Tuyết trắng trên mặt đất chiết xạ chút ánh sáng yếu ớt, Cố Húc mượn nó quan sát gương mặt ửng đỏ, đầy e lệ của người trong lòng. Tay cô níu lấy cổ áo anh. Cả người vùi vào lồng n.g.ự.c anh. Thật ra, anh định chờ cô gái nhỏ dần dần buông lơi gánh nặng trong lòng, chấp nhận mình.

Có điều, với tình huống hiện tại.

Cố Húc thấy định lực mình luôn tự hào không còn sót lại xíu nào. Giây phút này, anh chỉ muốn “bắt nạt” cô gái nhỏ thôi.

“Sao em không nói gì?” Cố Húc cúi đầu, nói.

Nhớ tới cảnh ở nhà ăn, cái liếc mắt của cô, anh hỏi: “Lúc đi lấy chân gà, em nói gì với viện trưởng Lâm thế?” Tuy anh trò chuyện với Trang Kỳ nhưng cô đứng nhìn anh rất lâu lại còn là người nhạy cảm với ánh nhìn, sao có thể không phát hiện?

Hơn nữa, anh còn nhạy cảm nhận ra đề tài giữa hai người có liên quan đến mình.

“Em…” Nguyễn Tinh Trầm đón lấy ánh mắt Cố Húc, suýt chút nữa thì tuôn ra hết sự thật dưới cái nhìn chăm chú. Cuối cùng, cô phanh kịp, dùng lưỡi chặn hàm răng, ép những gì mình muốn nói trôi tuột vào trong, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không, không có gì ạ.”

Cô nhóc lừa đảo này.

Cố Húc nhướn mày. Anh rất kiên nhẫn, không ngại tốn thêm chút thời gian để lần tìm chân tướng.

Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì ở đằng xa có tiếng người vọng tới: “Cố Húc, Tinh Trầm, hai người làm gì thế? Tôi với ông Trương…” Nói đến đây, có tia sáng rọi thẳng vào hai người. Nguyễn Tinh Trầm tránh ánh sáng như tránh tà, lập tức nhảy ra khỏi lòng Cố Húc. Động tác nhanh tới độ Cố Húc cũng không kịp với tay bắt người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-107-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Nhanh tới đâu, Trang Kỳ cũng thấy rồi.

Cô ấy lặng thinh tắt đèn, hắng giọng: “Tôi ra ngoài chờ hai người.”

Đợi cô ấy đi rồi, đến lượt Nguyễn Tinh Trầm nhẹ nhàng nói: “Em vào xe trước.” Dứt câu, không chờ Cố Húc phản ứng, người đã chạy biến ra ngoài.

Cố Húc siết c.h.ặ.t t.a.y cầm ô.

Tay kia anh đưa lên nhéo phần giữa hai đầu lông mày. Lúc sau, anh không nhịn nổi mà thốt lên: “Đệch!”

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Húc nhìn Trang Kỳ, sắc mặt u ám: Tôi nghĩ chị nên thấy có lỗi rồi tự động từ chối.

Trang Kỳ: … QAQ, sếp ơi, chị sai rồi.

Ông Trương ngồi đằng trước lái xe.

Trang Kỳ ngồi bên ghế lái phụ, còn Cố Húc với Nguyễn Tinh Trầm thì ngồi ghế dựa làm bằng da thật đằng sau.

Bây giờ đã là tám giờ tối. Bên ngoài cửa sổ xe, những căn nhà ở hai bên đường đã lên đèn, loáng thoáng nghe được cả một vài câu nói, tiếng người cười đùa kính rượu với nhau hay giọng cười lảnh lót như chuông bạc của trẻ con khi đang nô đùa. Tuy tầm thường nhưng vô cùng ấm áp.

Còn trong xe lặng ngắt như tờ.

Nguyễn Tinh Trầm lên xe đã báo luôn địa chỉ tiểu khu rồi không lên tiếng nữa, dính cả người vào ghế da thật, cúi đầu dùng mái tóc dài xõa tung che đi gương mặt, đã thế trong xe không bật đèn nên chẳng thể thấy được cảm xúc trên mặt cô.

Chỉ có thể thấy tay cô khẩn trương túm chặt túi, trông có vẻ bối rối không biết làm sao.

Cố Húc ngồi cách cô không xa. Tuy không thấy sắc mặt Nguyễn Tinh Trầm nhưng từ cái tay siết chặt túi lẫn kiểu cúi đầu ấy, anh cũng đoán được cô đang rất khẩn trương. Anh cau mày, thở dài, lòng hơi tự trách hành động càn rỡ của mình ban nãy.

Rõ ràng đã tự nhủ rằng mình phải bước chậm tới, để cô từ từ mở lòng.

Cuối cùng vẫn không nhịn được…

Mê Truyện Dịch

Cố Húc muốn lên tiếng nói xin lỗi nhưng ngẫm lại tình huống hiện tại, đành thôi. Giờ anh mà nói xin lỗi vụ lúc trước, có khi cô gái nhỏ sẽ xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu lên mất.

Đành tạm gác chuyện đó sang một bên thôi.

May thay, tiểu khu Nguyễn Tinh Trầm ở không xa lắm. Xe đi chưa được bao lâu, ông Trương ở phía trước lên tiếng hỏi: “Cô Nguyễn, ở chỗ này à?”

Loading...