Minh Hoàn lạnh nhạt ngước mắt lên:
“Vậy . Qua hai khắc nữa, sẽ đích tới gặp lão phu nhân, chị thưa với lão phu nhân tối nay nghỉ muộn một chút.”
Hai hầu gái câu trả lời của Minh Hoàn, nhanh thì lui xuống.
Minh Hoàn thu thập xong thứ, lúc mới dẫn theo Sào Ngọc tới chỗ lão phu nhân Sở thị.
Sở thị, tuổi hơn sáu mươi, hai bên tóc mai muối tiêu, đôi mắt vàng vẩn đục, mặc áo gấm màu nâu thẫm, chiếc ghế bằng gỗ hoa lê ở bên .
Điền Vũ Vận thì ở bên cạnh Sở thị, hai mắt ngân ngấn nước, chút sưng đỏ.
Trên đời nhiều việc đều là vô duyên vô cớ, thí dụ như chẳng hiểu Sở thị ghét đứa cháu gái .
Có lẽ bởi vì Minh Hoàn quá giống Tiết thị, xinh của nàng. Thậm chí, Minh Hoàn càng động lòng hơn Tiết thị.
Sở thị thích Điền Vũ Vận hơn, chỉ bởi vì Điền Vũ Vận mấy lời dễ , còn bởi vì Điền Vũ Vận dáng dấp giống cô con gái qua đời của bà .
Bà đánh giá Minh Hoàn từ xuống một lượt, trông thấy Minh Hoàn duyên dáng tới, dong dỏng xinh ở một bên:
“Hoàn Hoàn xin thỉnh an lão phu nhân.”
Sở thị :
“Ý của , hẳn là nãy Đỗ Quyên cho cháu . Mục thái phi cao quý vô cùng, cháu thể theo bên cạnh Thái phi mở mang thêm kiến thức, là may mắn của cháu. Vận Nhi xưa nay phúc, em gái, cháu giúp chị họ nhiều hơn.”
Sở thị dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành của Minh Hoàn thì cũng mơ hồ lo lắng nàng sẽ lọt mắt Mục Vương, một bước lên mây, trở thành thị hoặc trắc phi gì đó trong phủ Mục Vương.
Đến lúc đó, Sở thị chính là vẻ kiểu cách ở mặt Minh Hoàn, cũng lòng tin nữa.
Mấy năm nay, Sở thị cũng già , nhiều việc cũng là lực bất tòng tâm.
Bà bảo con trai, một gia đình lớn như , đều tán thưởng của Minh Hoàn, bây giờ đầy tớ đều nghiêng về phía Minh Hoàn.
Ngoài mặt thì kính trọng lão phu nhân là bà đây, nhưng từ xuống , thật sự thiết với bà cũng chỉ mấy đứa hầu gái bên cùng với Điền Vũ Vận nữa mà thôi.
“Chỉ cần lão phu nhân sợ chị họ vứt bỏ Minh phủ là .”
Minh Hoàn chậm rãi kể sự việc ngày hôm nay, cuối cùng nàng mỉm :
“Lúc đó, Hoàn Hoàn hầu hạ bà, trễ một chút sẽ trả lời Mục thái phi. Vốn dĩ là khách sáo, tỏ vẻ cô nương nhà họ Minh cũng là những l* m*ng bò lên . mặt nhiều như , chị họ Hoàn Hoàn thường ngày chăm sóc bà, quả thực mất thể diện của nhà họ Minh , để cho ít cô nương chê .”
Sở thị cũng tới chuyện . Tuy rằng bà thương yêu Điền Vũ Vận, nhưng bà dù cũng là nhà họ Minh, cũng để ý tới thể diện của nhà họ Minh.
Sở thị liếc Điền Vũ Vận:
“Vận Nhi, việc là thật ?”
Ngay lập tức Điền Vũ Vận :
“Bà ngoại, Vận Nhi thiếu hiểu , cơ trí, hiểu những đường cong ngõ hẹp bên trong, cháu chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thôi mà.”
Sở thị thấy cháu ngoại bật , đột nhiên bà nhớ tới đứa con gái bạc mệnh của , trong lòng chợt mềm nhũn.
Minh Hoàn dù chăng nữa cũng là cái giống mà Tiết thị cùng với đứa con trai lời của sinh , Điền Vũ Vận là m.á.u mủ của con gái ruột của .
Bà hễ nghĩ tới con gái , thì đau lòng yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-9.html.]
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Bà kéo Điền Vũ Vận lòng mà lau nước mắt:
“Cháu đó, đứa bé , cái gì, bà ngoại trách cháu.”
Từ khi Minh Hoàn đời, Sở thị từng ôm nàng một .
Nàng lạnh nhạt hai mắt:
“Chị họ năng kiêng kỵ, nếu cùng phủ Mục Vương với cháu, chị sai sai điều gì, cháu sẽ chịu một chút trách nhiệm .”
Sở thị chút tức giận:
“Nó là chị họ cháu, nếu sai chuyện gì, sai cái gì thì cháu thể lấp l**m giúp nó ?”
“Sự việc ngày hôm nay, chị họ sai , cháu nên lấp l**m thế nào ạ?”
Minh Hoàn chằm chằm mắt Sở thị:
“Lão phu nhân xem, cháu thể che giấu thế nào? Bà hiểu sâu rộng, biện pháp, bà xem, cháu thế nào rõ mặt mấy v.ú già trong Vương phủ đây?”
Sở thị nên lời.
Tuy Minh Hoàn nhỏ tuổi, nhưng dễ bắt chẹt như nàng.
Trong lòng Sở thị cũng chẳng hề thoải mái, nên để cho Minh Hoàn rời sớm.
...
Một giờ , thám tử mà phủ Mục Vương phái cho Mục Vương Lưu Đàn rõ một năm một mười tất cả chuyện xảy ngày hôm nay.
Lưu Đàn hận thể biến thành hồn phách một nữa, bay tới bên cạnh Minh Hoàn, mỗi thời mỗi khắc trông chừng nàng.
mà, cho dù thấy cảnh tượng lúc , Lưu Đàn cũng thể láng máng tưởng tượng , lúc bà nội và chị họ độc ác bắt nạt thì cô bé đáng thương luống cuống cỡ nào.
Hắn ôm Minh Hoàn lòng, hung hăng vả mặt những kẻ bắt nạt Minh Hoàn.
Kiếp , Lưu Đàn bận trăm công nghìn việc, cũng để ý tới chuyện của nhà họ Minh, bây giờ hồi tưởng , dù là ở nhà họ Minh, cô bé cũng chịu khổ.
Hắn đem đến bên sớm một chút, để ngoài chạm nàng nữa.
Cuối cùng thám tử :
“Sau cùng Minh tiểu thư thỏa hiệp, đồng ý để cho cô chị họ cùng theo nàng tới phủ Mục Vương.”
Mắt Lưu Đàn dần trở nên lạnh lẽo.
Đứa con gái độc ác mưu toan bắt nạt Minh Hoàn dám chủ động tới phủ Mục Vương hả.
Ha ha.
Có lẽ, đến cả cuối cùng c.h.ế.t thế nào, ả cũng sẽ .
Ban đêm, Lưu Đàn trằn trọc ngủ , vẫn đang nhớ Minh Hoàn.
Dù cũng là trẻ tuổi, năng lượng dồi dào, chỉ cần nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của Minh Hoàn là cả Lưu Đàn lập tức nóng lên.
Căn phòng mà đang ngủ cùng với chiếc giường , cũng là căn phòng và giường cưới của hai .