HÓA RA TA BỊ PHU QUÂN TÍNH KẾ - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-09-11 10:41:50
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Đàn : “Ta ôm nàng ngủ, ?”

Minh Hoàn thấy tiếng Lưu Đàn thì lập tức tỉnh táo. Nàng ôm chăn dậy: “Điện hạ, ngài đây?”

“Còn vì nha của nàng đần quá . Tùy tiện là đuổi .” Trong mắt Lưu Đàn ý , “Xuống ăn chút cơm . Cũng là cơm nước trong quán, mà là đầu bếp theo đấy.”

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Minh Hoàn xuống giường giày lấy áo khoác mặc . Vì ngủ một giấc nên tóc nàng lộn xộn.

Lưu Đàn cao hơn nàng nhiều lắm. Hắn xuống Minh Hoàn từ cao: “Đừng nhúc nhích.”

Minh Hoàn ngoan ngoãn yên.

Hắn đưa tay rút trâm cài tóc trong tóc Minh Hoàn , vuốt gọn mấy sợi tóc bù xù cho nàng đó cắm trở : “Xong .”

Minh Hoàn ngửa đầu với : “Cảm ơn điện hạ.”

Trước khi ăn tối, Minh Hoàn chiếu theo lệ thường uống hết một bát nước thuốc đen như mực. Lưu Đàn đây là thuốc dưỡng thai, cho cục cưng trong bụng. Tuy khó uống, nhưng nàng vẫn cố nhịn mà uống hết.

Mặc dù tác dụng cụ thể, nhưng buổi tối lúc ngủ, Minh Hoàn thấy tay chân còn lạnh lẽo, cũng dễ gặp ác mộng nữa.

Trên bàn bày mấy món ăn, Minh Hoàn và Lưu Đàn đối diện . Nàng gắp một cây cải xanh cho đĩa của , còn ăn thì Lưu Đàn gắp mất cọng rau cải của nàng đặt một miếng cá bỏ xương bát của nàng: “Vốn dĩ gầy mà còn ngày ngày ăn kiêng nữa?”

Minh Hoàn đành ngoan ngoãn ăn thứ mà Lưu Đàn gắp cho nàng.

Lưu Đàn : “Bây giờ cách Mục Châu càng ngày càng gần. Hoàn Hoàn , nếu nhớ nhầm, mười lăm ngày nữa chính là sinh nhật của nàng nhỉ? Qua sinh nhật là nàng cập kê .”

Minh Hoàn nhẩm tính trong lòng, thật đúng là như .

Lưu Đàn : “Bên chỗ Mục Châu, tất cả chuyện trong phủ, đều cho chuẩn xong cả . Mười sáu ngày thành , lấy chính quà sinh nhật nàng, thế nào?”

Chừng nửa tháng, cũng nhanh quá . Khoảng thời gian Minh Hoàn ở nhà, áo cưới gì đó, nàng cũng chuẩn xong.

Lưu Đàn dường như thấu suy nghĩ của Minh Hoàn. Hắn mỉm , : “Hoàn Hoàn yên tâm. Váy áo gì đó của nàng, cần Minh phủ chuẩn , cho chuẩn xong .”

mà, lỡ như …” Minh Hoàn nhíu mày, “Hai tháng nữa thành cũng muộn mà.”

“Sao thể ?” Lưu Đàn , “Hoàn Hoàn, nàng cứ tin ánh mắt của .”

Hắn hiểu Minh Hoàn rõ nhất. Eo nàng nhỏ thế nào, cao bao nhiêu, mỗi một chỗ , đều từng lấy tay đo đạc.

Minh Hoàn cũng nên gì nữa. Nàng luôn cảm thấy quá nhanh, vả , nàng chút cảm giác kỳ diệu khó rõ. đối diện với Lưu Đàn, nàng vĩnh viễn luôn ở thế yếu, thế nào cũng thắng .

Chờ tới lúc dùng xong cơm tối thì khuya lắm . Minh Hoàn trở về phòng tắm gội quần áo. Sào Ngọc mới sai , chính là để mua ít đồ về, bao gồm cả thùng nước tắm mà Minh Hoàn cần dùng.

Trong nước nóng rải cánh hoa. Minh Hoàn ngâm trong đó một lát, ngay lập tức nàng cảm thấy mệt mỏi đều giảm nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-59.html.]

Sào Ngọc hầu hạ ở bên cạnh, Minh Hoàn nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên hỏi: “Sào Ngọc, ngươi thấy nên gả cho Mục Vương ?”

Một lúc lâu ai trả lời.

Minh Hoàn cảm thấy đúng, đột nhiên mở mắt .

Bên ngoài bình phong một bóng cao lớn rắn rỏi. Giọng quen thuộc, mơ hồ mang theo ý truyền tới: “Hoàn Hoàn, cái gì là nên nên?”

Cách một bức bình phong, nàng thể thấy Lưu Đàn, Lưu Đàn cũng thể thấy nàng. Ánh mắt Lưu Đàn lúc vài phần u ám. Thực , cũng thích Minh Hoàn hỏi một câu ngớ ngẩn thế .

Cũng tới lúc mà nàng còn suy nghĩ gả ?

Kiếp quen thói ngang ngược, đời , cũng ép buộc nàng.

Minh Hoàn dọa cho sợ hết hồn: “Điện, điện hạ…”

 

Lưu Đàn mỉm : “Nên ?”

Mặc dù đang ở trong nước, thế nhưng Minh Hoàn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, một câu chỉnh: “Ta… Ta…”

Lưu Đàn cũng gần nàng, nhưng giọng giống như đang ở ngay bên tai: “Hoàn Hoàn, nàng nghĩ cho kỹ hãy trả lời. Nếu câu trả lời thì nàng sẽ trái tim tổn thương đấy.”

Minh Hoàn nâng tay vuốt mặt. Tay nàng ướt nhẹp, mới ngâm trong nước nên mặt cũng đều là giọt nước óng ánh. Màu da Minh Hoàn vốn trắng, khi ướt đẫm nước thì càng lộ vẻ sạch sẽ, gần như trong suốt.

Bóng đằng tấm bình phong chợt di động. Lông mi Minh Hoàn run lên một cái, bọt nước cũng theo đó mà chảy xuôi xuống. Một cơn gió lướt qua, đến mắt Minh Hoàn.

Nàng chìm trong nước, chỉ để lộ phần bả vai trở lên. Cánh hoa hồng mơn mởn thơm nức, từng cánh nổi mặt nước, che giấu tất cả thứ bên mặt nước.

Giọng Minh Hoàn run rẩy: “Điện, điện hạ. Ngài mời mà tự ý thế , là hành vi của quân tử.”

“Ha ha…” Lưu Đàn bỗng nhiên bật . Quân tử ? Xưa nay đều là tiểu nhân, quân tử gì đó, cũng cái hư danh , “Hoàn Hoàn, mặt nàng, quân tử gì hả?”

Tay Lưu Đàn mò trong nước, giữa ngón tay còn dính hai cánh hoa hồng: “Giữa vợ chồng, đây là chuyện bình thường ?”

Minh Hoàn chằm chằm ngón tay thon dài của , mặt ửng đỏ: “Ngài chẳng tôn trọng gì cả.”

Lưu Đàn nhướng mày.

Tiếng nước bì bõm, Minh Hoàn lui về phía . Nàng dựa thùng nước, cố gắng hết sức để cách xa Lưu Đàn một chút, cố gắng xa hơn ít nữa.

Nàng che vai : “Dù điện hạ xem của , thế nhưng, thực tế còn kết hôn với điện hạ. Điện hạ xông thế khiến cho lòng khó chịu.”

Lưu Đàn , đôi khi nhỏ nhen, nhưng đôi khi rộng lượng.

Tôn trọng gì đó với , quả thực tựa như một câu chuyện . Trước mặt Thái phi mà Lưu Đàn còn một dạng cà lơ phất phơ quần là áo lụa thì càng cần tới những khác.

Loading...