Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 19 — KHI TIẾNG GỌI TRỞ NÊN RÕ NHƯ NGƯỜI THẬT
Cập nhật lúc: 2025-11-09 06:09:40
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng mưa trút xuống mái bệnh viện như hàng vạn mũi kim gõ nắp lon.
Đêm đến, nhưng bầu trời đen như đáy giếng.
Trong phòng bệnh, Hàn Tịch giường, hai tay ôm chặt chăn như ôm lấy ranh giới cuối cùng giữa và vực sâu.
Điện thoại trợ lý đang phát sáng, bài đăng của nhà đầu tư hiển thị bộ:
“Danh sách đêm khuya — hành trình tiến của một thực tập sinh.”
Không hình.
Không clip.
Không bằng chứng thật.
Chỉ chữ.
chữ đôi khi còn sắc hơn dao.
Dưới bài đăng, công chúng lao như bầy sói:
“Nó tự nguyện còn giả bộ thanh cao?”
“Vậy mà còn khiến Giản ảnh đế bênh nó? Đỉnh thật.”
“Nó nên biến mất .”
“Loại sống gì cho tốn oxy.”
“Xem xem, đúng là ‘loại đó’.”
Mỗi câu là một viên đá ném tim .
Lục Giản giật điện thoại từ tay Hàn Tịch, tắt màn hình mạnh đến mức tưởng màn sẽ vỡ.
“Tịch, đừng xem nữa!”
Hàn Tịch trống mặt, mắt trống như mặt hồ phủ sương:
“Em… … họ đang về ai nữa…”
“Không em!”
Lục Giản gần như hét.
“Không dòng nào, chữ nào là về em!”
Hàn Tịch lắc đầu, mơ hồ:
“…
giọng họ…
giống… giọng trong đầu em…”
Lục Giản chặn bằng cả cơ thể:
“Tiếng đó thật.”
Hàn Tịch khẽ, âm thanh như sợi dây đứt:
“ nó rõ lắm…”
“Nhìn .”
Lục Giản nâng mặt lên, buộc thẳng .
“Còn tiếng thì ?
Em ?”
Một giây.
Hai giây.
Hàn Tịch chớp mắt:
“…Em .
… bé lắm…”
Lục Giản ôm , ghì như giữ một mảnh thủy tinh sắp rơi:
“Anh sẽ lớn hơn.
Lớn đến mức át hết tất cả tiếng còn .”
Đột nhiên, Hàn Tịch bật thẳng , mắt trợn lên góc phòng:
“…Ai…?!”
Lục Giản siết tay:
“Tịch?! Em thế?!”
Hàn Tịch chỉ tay về góc phòng tối:
“Có … ở đó…”
Trợ lý theo —
thấy ai.
“Ở ? Không ai cả…”
“Có!
Có …”
Hàn Tịch run bần bật.
“Họ đang… em…”
Lục Giản ôm lấy cơ thể đang co rút:
“Không ai!
Không ai hết!
Em ở đây với !”
Hàn Tịch lắc đầu mạnh:
“KHÔNG!
Họ gọi em…
Họ …”
Cậu đưa tay lên bịt tai, giọng run như sắp nghẹn:
“…‘Đi ngoài .’
‘Đi nhanh .’
‘Ở đây… ai cần mày.’”
Lục Giản siết chặt bàn tay :
“KHÔNG ai .
Không ai đang gọi em!”
Hàn Tịch lắc đầu:
“Không…
…
nhưng họ ngay đó…”
Cậu chỉ góc phòng nữa —
ánh mắt hoảng sợ đến mức trợ lý cũng thấy lạnh sống lưng.
Trong vài giây,
Lục Giản cảm thấy như ai thật đang đó.
Một bóng hình…
mà chỉ Hàn Tịch thấy.
Một bác sĩ trẻ ngang, thấy Hàn Tịch hoảng loạn, bèn kiểm tra:
“Cậu kích động.
Chúng cần tiêm t.h.u.ố.c an thần nhẹ.”
Lục Giản chắn ngay:
“Không .
Cậu sợ kim.”
Bác sĩ nghiêm giọng:
“Cậu đang trong trạng thái ảo thanh nặng.
Nếu giảm căng thẳng, bệnh tình nhanh.”
Hàn Tịch run, nắm lấy tay Lục Giản:
“Giản ca… đừng để họ… chạm em…”
Lục Giản ngay:
“Không ai chạm em.”
Bác sĩ thở dài:
“Vậy đổi phòng.
Tránh kích thích.
Cậu cần yên tĩnh.”
khi đến “yên tĩnh”…
Hàn Tịch khựng .
Cậu lập bập:
“Không…
đừng để em ở một …”
Giọng như tiếng thủy tinh rơi vỡ trong nước.
“Ở một …
em sẽ họ rõ hơn…”
Lục Giản ôm lấy đầu :
“Anh sẽ để em ở một .”
Bác sĩ hai , nhẹ giọng:
“ phòng bệnh chỉ cho phép một ở .
Cậu thể hai trong cùng phòng.”
Nói xong, bác sĩ rời .
Trợ lý im lặng.
Lục Giản cửa —
ánh mắt lạnh hơn cả mưa ngoài .
“Tịch.”
Anh .
“Nghe .”
“Dạ…?”
“Anh sẽ để em ở đây.”
Khi bác sĩ rời 10 phút,
điện thoại của Hàn Tịch, vốn để trong túi áo Lục Giản, bỗng rung liên tục.
Một.
Hai.
Ba.
Nhiều đến mức giường bệnh cũng rung nhẹ.
Trợ lý lấy , mặt tái :
“Giản ca…
Đây là… tin nhắn từ…
gia đình Hàn Tịch…”
Lục Giản giật điện thoại, mở lên.
Tin nhắn ngắn, lạnh, và tuyệt vọng hơn cả dư luận:
“Đừng về nữa.”
Một tin nhắn khác:
“Chúng chịu nổi cách .”
Và cuối cùng:
“Công ty nhục nhà.
Đi khỏi nhà. Đừng liên lạc.”
Hàn Tịch thấy tiếng rung liền ngẩng đầu:
“…Ai nhắn?”
Lục Giản .
thấy chữ.
“Mẹ…?”
Lục Giản giữ vai :
“Tịch, đừng .”
giật điện thoại khỏi tay —
một động tác nhanh, bất ngờ với một kiệt sức như .
Hàn Tịch dòng chữ màn hình.
Mắt chớp một cái.
Rồi chớp nữa.
Trong đôi mắt , thứ ánh sáng cuối cùng —
tắt lịm.
Cậu thì thầm:
“…Họ… bỏ em…”
Lục Giản bắt lấy tay :
“Không. Họ ép!
Không em!”
Hàn Tịch .
Cậu bắt đầu khẽ.
Một nụ méo mó, yếu ớt, chút vui nào:
“Em…
còn nơi nào…
để …”
“Em còn .”
Lục Giản gằn giọng.
“Anh ở đây!”
Hàn Tịch thật lâu.
trong giây phút —
Lục Giản nhận ánh mắt gì đó…
tách rời khỏi thế giới thật.
Như thể xuyên qua .
Không còn tập trung.
Không còn nhận diện rõ ràng.
Người gọi đó là tách rời 80%.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-19-khi-tieng-goi-tro-nen-ro-nhu-nguoi-that.html.]
Một bước nữa… là .
Bỗng nhiên, Hàn Tịch siết c.h.ặ.t t.a.y Lục Giản, mắt mở to:
“Anh …
‘Em biến mất ’…
đúng …?”
Lục Giản sững :
“Anh từng !”
“Không…
em mà…”
Hàn Tịch run lên bần bật, rút tay khỏi .
“Giọng …
Ngay sát tai em…
Rõ lắm…”
“Không !!
Tịch, !”
Cậu lùi tường, ôm đầu:
“Đừng nữa…
Đừng bắt em …”
Lục Giản đau đến mức tim như xé:
“Tịch, đó giọng !
Đó là ảo thanh!”
Hàn Tịch lắc đầu liên tục:
“Không…
Giọng …
Em nhận mà…”
Câu đó Lục Giản quỳ xuống.
Anh ôm lấy đầu , kéo ngực:
“Tịch…
CHƯA TỪNG em biến mất…”
“ em thấy…”
“Đó là bệnh.
Không thật.”
Hàn Tịch vẫn run:
“…Em… phân biệt …”
Lục Giản áp trán trán :
“Vậy EM NGHE THEO ANH.
Không bất cứ tiếng nào khác.”
Hàn Tịch nín thở.
Một giây…
Hai giây…
Rồi gật đầu nhỏ:
“…Vậy…
em gì?”
Lục Giản ôm chặt :
“Đi cùng .
Rời khỏi đây.
Rời khỏi bệnh viện.
Rời khỏi công ty.
Rời khỏi showbiz.”
Hàn Tịch chớp mắt chậm:
“…Rời khỏi… tất cả?”
“Ừ.”
Giọng Lục Giản chắc như đá.
“Chỉ cần em ở bên .”
Hàn Tịch thì thầm:
“…Em …
em còn là em nữa …”
“Anh sẽ tìm em.”
Đêm đó, trời đổ mưa lớn hơn.
Lục Giản khoác áo cho Hàn Tịch, kéo mũ đội đầu che mặt .
Trợ lý hỏi nhỏ:
“Anh… chắc chứ?
Bệnh viện mà , họ sẽ gọi công an…”
“Càng .”
Lục Giản lạnh giọng.
“Công an còn hơn công ty.”
Anh bế Hàn Tịch lên như bế một trượt chân khỏi rìa vực.
Bước khỏi phòng bệnh.
Đi giữa hành lang dài.
Đèn bệnh viện nhấp nháy.
Tiếng loa báo xen lẫn tiếng mưa xa xa.
Hàn Tịch ôm cổ , thở nhẹ:
“Giản ca…”
“Ừ?”
“…Em tiếng họ…
đang theo phía …”
Lục Giản bước nhanh hơn:
“Không ai theo.
Chỉ là bóng.
Em đừng .”
Hàn Tịch chôn mặt vai :
“…Vậy đừng buông em…”
“Anh buông.”
Ngoài cổng một nhóm chờ.
Phóng viên.
Săn tin.
Một ai đó hét:
“Lục Giản kìa!
Hắn đang đưa Hàn Tịch !!”
Tiếng flash nổ sáng một góc cổng.
Hàn Tịch giật , ôm chặt , sợ hãi như một con chim thương:
“Đừng—
đừng để họ —”
“Không ai em.”
Lục Giản che bộ mặt .
Một phóng viên lao :
“Giản ảnh đế!
Anh đang gì?!
Anh định đưa trốn ?!”
“Biến.”
Lục Giản gằn giọng thấp.
Phóng viên chụp ầm ầm.
Một hô:
“Có tin đồn Lục Giản đang sống chung với Hàn Tịch!! Điều —”
Lục Giản hét:
“TẮT CAMERA!”
họ tắt.
Một đám đông vây như vòng kim loại nóng.
Hàn Tịch run rẩy:
“…Em tiếng họ … ‘vứt nó ’…”
“KHÔNG ai !”
Lục Giản kéo sát ngực.
“Có!
Họ … lớn lắm…”
“LÀ TIẾNG ẢO!
KHÔNG PHẢI THẬT!”
càng la, đám đông càng lớn.
Tiếng .
Tiếng mưa.
Tiếng flash.
Tiếng tim yếu của Hàn Tịch.
Mọi thứ hòa thành thứ âm thanh hỗn loạn khiến choáng váng.
Cậu thều thào:
“…Giản ca… cứu em…”
“Anh ở đây!!”
Trợ lý lao đến:
“Giản ca! Đường trống!
Đi vòng!”
Họ xoay chạy.
Bỏ đám đông phía ,
tiếng la hét như tiếng dã thú.
Khi rẽ qua hẻm bệnh viện, nơi ánh đèn,
Hàn Tịch bỗng nắm chặt cổ áo Lục Giản:
“Giản ca…
Em tiếng… rõ…”
“Đừng .”
“Tiếng đó…
tiếng trong đầu…”
“Đừng , Tịch.”
“…Nó ở ngay bên tai em…”
Lục Giản dừng bước.
Hàn Tịch nâng đầu, phía vai ,
mắt mở to vì hoảng sợ:
“Giản ca…”
“Anh đây…”
“…Hình như…
nó đang… gọi tên em…”
Gió mạnh quét qua.
Một tiếng thì thầm âm u, vô hình, như lan từ khí:
“…Tịch…”
Lục Giản phắt —
nhưng thấy ai.
Hàn Tịch bấu lấy như sắp cuốn khỏi mặt đất:
“Giản ca…
tiếng đó…
còn trong đầu nữa…”
Cậu nấc:
“…Nó… ngay giữa hai chúng …”
Lục Giản ôm ghì lấy , tim đập loạn:
“Tịch, đừng !
Đừng nữa!!”
Hàn Tịch run khắp , nước mắt rơi dừng:
“Giản ca…
em sợ quá…
Em sợ…
ngày mai kéo em nữa…”
Lục Giản siết chặt:
“ANH SẼ KÉO.”
Hàn Tịch thì thầm — câu khiến tim vỡ tan:
“…Nếu… em rơi…
nhảy theo… …?”
Lục Giản chần chừ:
“CÓ.”
Và trong bóng đêm, tiếng gọi thì thầm nữa:
“…Đến lúc , Tịch…”