Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 18 — KHI ÁNH SÁNG KHÔNG CÒN CHỊU NỔI BÓNG TỐI
Cập nhật lúc: 2025-11-09 06:05:40
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi sáng trong bệnh viện giống buổi sáng thật.
Mọi thứ đều trắng: tường trắng, ga giường trắng, ánh đèn trắng… nhưng cảm giác đục như lớp sương mỏng phủ mặt hồ mùa đông.
Hàn Tịch tỉnh dậy từ từ —
mắt mở chậm, như đang kéo một cánh cửa nặng hàng tấn.
Ban đầu, chỉ thấy trần nhà.
Trắng.
Mờ.
Rung nhẹ.
Sau đó, thấy Lục Giản.
Ngồi bên cạnh, lưng cong, tay đặt mép giường.
Anh ngủ.
Có lẽ cả đêm.
Hàn Tịch .
Một lúc lâu.
Không gọi.
Không động.
Chỉ , như đang cố nhớ xem đó là ai.
Lục Giản cảm nhận ánh mắt, lập tức mở mắt :
“Tỉnh …?”
Hàn Tịch trả lời.
Lông mày nhíu :
“Tịch…? Em thấy ?”
Hàn Tịch thêm vài giây nữa… hỏi bằng giọng như đang ở xa hàng nghìn cây :
“…Anh là… ai?”
Trái tim Lục Giản rơi xuống đáy trong một giây.
Anh nghiêng gần, giọng run:
“Tịch, là .
Lục Giản.”
Hàn Tịch chớp mắt, ánh mắt trôi như nước:
“…À…
Anh là… quen.”
“Không. Không ‘ quen’.”
Lục Giản nắm tay , siết.
“Anh là Giản ca của em.”
Hàn Tịch bàn tay nắm.
Một lặng dài.
Rồi :
“…Tên … quen quen…”
Lục Giản như đ.â.m nhẹ ngực:
“Em nhớ rõ…?”
“Em…”
Hàn Tịch cửa sổ, cố tập trung mưa ngoài .
“Mọi thứ… mờ …
Tiếng trong đầu… nhiều quá…
Như che hết ký ức…”
Lục Giản nữa.
Chỉ ôm .
Một cái ôm quá mạnh —
vì sợ đau.
cũng quá nhẹ —
vì sợ chỉ cần buông , sẽ trôi tuột về nơi thể với tới.
Trợ lý chạy , thở :
“Giản ca!
Có chuyện lớn!”
Lục Giản đầu:
“Công ty gì?”
“Không công ty…”
Trợ lý đưa điện thoại.
Màn hình hiển thị một bài đăng mới nhất từ tài khoản hơn 20 triệu theo dõi —
kèm video chỉnh sửa méo mó.
#HànTịch_ĐêmĐó đang lên TOP 1 hot search.
Trong phần bình luận:
“Loại mà còn đòi debut?”
“Biết leo lên ai ha.”
“ thấy nó tự nguyện còn hơn cả tự nguyện.”
“Giản ảnh đế lợi dụng , tội ghê.”
“Nhìn mặt nó là loại nào .”
Lục Giản nắm chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch.
Anh suýt đập điện thoại tường.
Trợ lý kéo tay :
“Bình tĩnh!
Giản ca, còn một việc nghiêm trọng hơn…”
“Còn gì nữa?”
Trợ lý c.ắ.n môi:
“…Có đăng rằng họ ảnh chụp của Hàn Tịch—”
“Không thể.”
Lục Giản gằn giọng.
“Không ảnh.
Bọn chúng chỉ đe dọa bằng clip giả.”
“…Hình như thật.”
Trợ lý , giọng nhỏ .
“Họ đăng một bóng … giống .
Không rõ mặt…
đủ để tin.”
Mặt Lục Giản chuyển sang sắc lạnh như kim loại.
Trong đầu chỉ một câu:
Họ g.i.ế.c thật.
Không g.i.ế.c bằng tay,
mà g.i.ế.c bằng lời,
bằng mạng,
bằng sự độc ác của đám đông.
Hàn Tịch nghiêng đầu màn hình trợ lý đang cầm.
Cậu lâu.
Rất lâu.
Không biểu cảm.
Rồi hỏi bằng giọng bình thản đến đáng sợ:
“…Người đó… là em… ?”
“Không !”
Lục Giản gần như hét.
“Không em!”
Hàn Tịch mỉm nhẹ —
một nụ như sợi chỉ mỏng sắp đứt:
“Không …
Dù là em… em…
Kết quả cũng thế.”
Trợ lý , nghẹn họng:
“Hàn Tịch… em đừng …”
Cậu nghiêng đầu:
“Em chỉ thật.”
Trong mắt , thứ ánh sáng từng trong…
bóng tối phủ lên một lớp tro.
Hàn Tịch tiếp tục xem bình luận:
“Mọi ghét em quá…”
Lục Giản giật điện thoại khỏi tay :
“ĐỪNG xem nữa!”
Hàn Tịch giật .
Chỉ bàn tay :
“Em gì cả…
Mà họ cũng ghét…”
Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay .
Cậu là mưa, nước mắt, ảo giác.
Cậu hỏi:
“Giản ca…
vì ghét em?”
Lòng Lục Giản đau như cắt:
“Vì họ thấy em như thấy.
Vì họ tin một thế giới giả.
Vì họ thao túng.”
Hàn Tịch mím môi:
“Vậy… em tồn tại… khó chịu ?”
Lục Giản vươn tay ôm lấy đầu :
“Em tồn tại là lý do duy nhất còn chiến đấu.”
12 giờ trưa.
Một đoàn bước bệnh viện.
Đi đầu là nhà đầu tư — đẩy Hàn Tịch địa ngục.
Không cần hỏi đường, thẳng đến phòng bệnh như thể phòng từ .
Trợ lý định chặn:
“Xin , bệnh nhân đang—”
Nhà đầu tư đẩy mạnh sang một bên:
“ .”
Lục Giản chắn giường:
“Ra khỏi đây.”
Nhà đầu tư , như đang xem trò hề:
“Cậu mất bình tĩnh quá, Giản ảnh đế.”
“Ra khỏi đây.”
Lục Giản lặp , giọng trầm như sắp nổ tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-18-khi-anh-sang-khong-con-chiu-noi-bong-toi.html.]
Nhà đầu tư liếc Hàn Tịch —
đang co giường, chăn kéo lên đến ngực.
Ánh mắt lóe lên thích thú:
“Ôi, trông tàn quá nhỉ.”
Lục Giản như sắp đ.á.n.h .
Nhà đầu tư tiếp:
“ đến để đưa đề nghị cuối cùng.”
Anh siết nắm tay:
“Không ‘đề nghị’ nào cả.”
“Có chứ.”
Hắn nhún vai.
“Hợp đồng của .
Và sự sống của trong giới.”
Lục Giản bặm môi:
“Cậu giới.”
“Ồ?”
Nhà đầu tư nhướng mày, Hàn Tịch từ đầu đến chân.
“Cậu nghĩ sống nổi… ngoài giới ?”
Anh im lặng.
Hắn tiếp tục:
“Giản ảnh đế.
cho hai con đường.”
Con đường 1:
“Anh công khai đoạn clip.
Thừa nhận tình nguyện.”
Hàn Tịch rụt như đánh.
Con đường 2:
“Anh từ bỏ sự nghiệp.
Và rời khỏi nước.
Không bao giờ xuất hiện cùng nữa.”
Lục Giản bật —
tiếng đầy tuyệt vọng:
“Anh c.h.ế.t đó?”
Nhà đầu tư đáp tỉnh rụi:
“Cả hai phương án đều cho .”
Không Lục Giản lên tiếng.
Mà là Hàn Tịch.
Cậu kéo chăn, dậy — dù cơ thể run ngừng.
Giọng nhỏ.
rõ:
“…Nếu… em chọn… option thứ ba… thì …?”
Nhà đầu tư nheo mắt:
“Option ba?”
Hàn Tịch nền nhà:
“…Em…
biến mất.”
Cả phòng im lặng.
Một sự im lặng nặng nề như bóng ma.
Lục Giản phắt sang, mắt đỏ rực:
“Tịch!!”
Hàn Tịch .
Chỉ hai bàn tay run rẩy trong chăn.
Nhà đầu tư nhẹ:
“Ồ.
Thông minh hơn tưởng.”
Lục Giản bước tới, nắm vai :
“Em im ngay!
Đừng những điều đó!”
Hàn Tịch —
mắt trống rỗng:
“Giản ca…
Nếu em biến mất…
sẽ lựa chọn gì cả.”
“KHÔNG.”
“Em …
sẽ tự do.”
Lục Giản hét lên:
“EM LÀ TỰ DO CỦA ANH!!”
Hàn Tịch giật .
Nhà đầu tư khoanh tay:
“Xong ?
Hai diễn xong ?”
Lục Giản sang :
“CÚT.”
Hắn nhạt:
“Được thôi.
nhớ lấy —
Tối nay, tung tất cả.”
Lục Giản hỏi:
“Tất cả… là gì?”
Hắn chỉ , đáp.
Rồi bước .
Không đầu.
Như đặt mìn xong.
Cửa đóng .
Phòng bệnh chìm sự im lặng căng như dây đàn.
Hàn Tịch mặt, môi run:
“Giản ca…
em nghĩ…
em sắp chịu nổi nữa…”
Lục Giản ôm lấy , ghì lồng ngực:
“Em chịu đựng nhiều …
xin em…
Đừng bỏ .”
Hàn Tịch trong thở nhẹ:
“…Em sợ…
ở cũng đau…
cũng đau…”
Lục Giản run:
“Vậy để đau em.”
“Em…
đau…”
“Anh thà đau,
còn hơn mất em.”
Một giọt nước mắt nóng rơi xuống tóc .
Hàn Tịch lắng .
Cậu tiếng tim .
Nghe tiếng mưa.
Nghe cả tiếng gọi đang len lỏi trong bóng tối góc phòng.
Cậu khẽ:
“…Giản ca…
Nếu một ngày… em tiếng nữa…”
“Anh sẽ kéo em .”
Giọng nghẹn.
“Kể cả kéo từ rìa sinh tử.”
Hàn Tịch nhắm mắt.
“Vậy… giữ em thật chặt…”
“Anh thề.”
19 giờ tối.
Mưa lớn hơn.
Cả bệnh viện bất ngờ ồn ào.
Trợ lý chạy phòng, mặt tái mét:
“Giản ca…
Chuyện… chuyện khủng khiếp xảy …”
Lục Giản xoay :
“Lại cái gì nữa?!”
Trợ lý đưa điện thoại, giọng run:
“Nhà đầu tư…
đăng…
tập tài liệu cuối cùng.”
Trên màn hình —
một bài đăng mới.
“Sự thật về Hàn Tịch.”
Dưới bài đăng—
clip.
Không ảnh.
Mà là danh sách tên phòng,
ngày tháng,
và liên quan.
Những thứ đủ để cả internet nổ tung.
Đủ để ai cứu nữa.
Hàn Tịch màn hình,
và trong tai —
tiếng thì thầm vang lên:
“…Đến lúc …”
Và …
Giọng rõ ràng như thật đang vai .