Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 17 — BÊN BỜ TAN VỠ

Cập nhật lúc: 2025-11-09 06:02:26
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng mưa rơi mặt đường như hàng ngàn chiếc kim gõ loạn mặt đất.

Âm thanh đó hòa cùng tiếng xe cộ, tiếng gió, tiếng , tạo thành một thứ âm hỗn hợp khiến thành phố trông như đang phát sốt.

với Hàn Tịch, tất cả âm thanh

mờ .

Chỉ còn tiếng vọng vô hình với :

“…Tiến thêm…

Một chút nữa…”

Cậu đặt tay lan can cầu vượt, nước mưa chảy dọc theo các ngón tay gầy, lạnh buốt.

Gương mặt trắng bệch trong ánh đèn đường, đôi mắt trống như mặt hồ cơn bão.

“…Giản ca…”

Cậu gọi nhỏ.

Không gọi ai.

Không đó cách bao xa.

đôi môi vẫn mấp máy cái tên , như phản xạ sinh tồn cuối cùng.

Cậu nghiêng .

Nửa bước.

Gió mạnh xô đến, cuốn áo tung lên như nhấc khỏi mặt đất.

Và đúng lúc

“TỊCH!!!”

Một tiếng gọi xé toang cơn mê.

Một lực mạnh kéo giật tay khỏi lan can.

Cậu bật về phía , ngã thẳng lồng n.g.ự.c một .

Hơi thở quen thuộc.

Mùi mưa áo .

Nhịp tim loạn lên vì sợ.

Lục Giản.

Cậu gì đó, nhưng kịp —

đầu gối mềm nhũn, như mất trọng lượng.

Lục Giản vòng tay ôm chặt lấy eo , giữ như giữ một thứ mong manh sắp rơi vỡ.

“Tịch… Tịch…”

Anh nghẹn giọng.

“Em sợ c.h.ế.t khiếp…”

Hàn Tịch tựa trán vai .

Cả lạnh buốt, như bước từ đáy hồ.

“Em…”

Giọng nhỏ như tiếng thở quẩn trong cổ.

“…Em cố ý… nhưng… chân em tự …”

“Không chuyện ‘tự’.”

Lục Giản siết chặt hơn.

“Là em mệt. Là tiếng đẩy em .

Không em.”

Hàn Tịch run:

em rõ…

Họ gọi em…

Họ bảo em xuống…

Em đó là ai…”

“Không ai cả.”

Lục Giản đặt tay đầu , giữ sát n.g.ự.c .

“Chỉ là ảo.

Em dồn ép đến mức cả những thứ tồn tại.”

chúng… giống thật…”

Lục Giản c.ắ.n môi đến bật máu:

“Anh

nên mới sợ em phân biệt …”

Hàn Tịch thì thầm:

“Giản ca… em mệt đến mức…

nhắm mắt tỉnh nữa…”

Lục Giản siết mạnh đến mức gần như ôm nghẹt:

“ĐỪNG câu đó…”

Hàn Tịch run thêm vài giây…

bỗng nhiên thở lệch nhịp.

Ngực phập phồng gấp gáp.

Cả mềm trong vòng tay .

“Mở mắt … Tịch!

TIỂU TỊCH!”

Cậu mở mắt.

Đầu gục xuống vai .

Hơi thở nhẹ đến mức gần như thấy.

Như thở của bộ qua biên giới giữa ánh sáng và bóng tối.

Lục Giản bế lên, vòng tay run bần bật nhưng chắc chắn.

Trong mưa, chạy đến taxi gần nhất, giọng hô lớn:

“BỆNH VIỆN! Nhanh!!”

Taxi thắng gấp.

“Tình trạng ?!” tài xế hỏi.

“Ngất. Hơi thở yếu.

Cậu khủng hoảng lâu …”

Lục Giản ôm đầu ngực, che cho khỏi nước mưa.

Nước mắt hòa mưa:

“Đừng bỏ

Xin em…”

Bệnh viện lúc đêm vắng.

Đèn trắng lạnh lẽo.

Hành lang dài vô tận.

Bác sĩ đưa Hàn Tịch phòng cấp cứu, đóng cửa.

Lục Giản ngoài, tay ôm mặt.

Không nữa.

Chỉ thở mạnh, thở sâu, thở như thể sợ quên cách thở.

Trợ lý chạy đến, thở gấp:

“Giản ca!!! Em tin !

Anh tìm —?”

“Trong đó.”

Lục Giản đáp, giọng như đá nung qua nước.

Trợ lý siết vai :

“Cậu sẽ .

Sẽ thôi…”

Lục Giản sàn nhà ướt mưa, tin câu đó.

“Em

Cậu lan can…”

Trợ lý sững , rơi cả túi tài liệu:

“…Anh định…?”

Lục Giản trả lời.

bàn tay vẫn run.

Điện thoại trợ lý reo.

Anh mở, mặt tái mét:

“Giản ca…

xong …”

“Gì nữa?”

“Nhà đầu tư… đăng bản ghi âm thứ ba…”

Lục Giản ngẩng đầu, mắt đỏ như máu:

“…Hắn điên .”

Trợ lý run:

“Trong đó giọng giống Hàn Tịch…

… t.h.ả.m lắm…”

Lục Giản bật dậy, giọng nén tức giận:

“Xóa.

Gỡ.

Chặn.

Chặn TẤT CẢ.”

“Không gỡ

Fans của đang share…”

Lục Giản đập tay tường —

vì đau.

Mà vì uất.

Anh thở gấp, gằn từng chữ:

“Hắn g.i.ế.c .”

Trợ lý nhỏ:

“Giản ca…

Nếu tình trạng kéo dài…

Hàn Tịch… sẽ trụ nổi

Anh gì đó…”

Lục Giản nắm cổ áo chính :

“Anh !

gì khi cả showbiz lưng?!”

Trợ lý đáp.

Họ quyền lực.

Không sức.

Không ai hỗ trợ.

Chỉ hai chống cả thế giới.

Sau gần ba giờ, cửa phòng cấp cứu mở.

Bác sĩ bước , đeo khẩu trang, vẻ mặt nghiêm trọng:

“Bệnh nhân… tạm .

…”

Lục Giản lao tới:

?!”

“Cậu khủng hoảng tâm lý cấp độ nặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-17-ben-bo-tan-vo.html.]

Căng thẳng kéo dài khiến giác quan méo mó.

Não đang phản ứng quá mức với kích thích tiêu cực.”

Trợ lý ngơ ngác:

“…Ý bác sĩ là…?”

Bác sĩ chậm, từng chữ:

“Cậu

đang và thấy những thứ thật.”

Tim Lục Giản như ai bóp.

Bác sĩ tiếp:

“Nếu tách khỏi môi trường gây áp lực…

thể…

kiểm soát hành vi .”

Lục Giản siết tay đến mức móng tay cắm da:

“Không.

Không thể để em tiếp tục như …”

Bác sĩ đặt tay lên vai :

“Điều nhất…

ở cạnh.

Liên tục chuyện với .

Liên tục trấn an.”

Lục Giản đáp ngay:

sẽ .”

Khi Lục Giản bước phòng,

Hàn Tịch nghiêng đầu về phía tiếng mở cửa,

nhưng mắt vẫn đờ đẫn.

Cậu giường bệnh,

máu tụ nhẹ ở môi,

tay cắm kim truyền nước.

Anh tiến gần.

Nhẹ đặt tay lên má .

“Tiểu Tịch…”

Hàn Tịch chớp mắt.

Chậm.

Rất chậm.

“Anh…

Anh ướt… vì mưa…”

“Không .

Em quan tâm chính .”

Cậu cửa sổ.

Mưa vẫn rơi.

Trong đôi mắt , mưa như đen hơn bình thường.

“Giản ca…”

Cậu nhỏ,

“…Em tiếng …”

Lục Giản hít mạnh:

“Anh sẽ lớn hơn.”

… những tiếng … còn lớn hơn nữa…”

Tiếng “”.

Chính là thứ đang kéo dần.

Lục Giản bóp tay :

“Nhìn mắt .

Đừng ngoài cửa.

Đừng bên ngoài.

Nghe .”

Hàn Tịch .

Mắt đỏ,

mệt,

và giây lát như tách khỏi chính .

“Giản ca…”

“Anh đây.”

“Nếu… em rời khỏi giới…

buồn …?”

Câu hỏi tim nhói.

Anh hôn lên tay — một nụ hôn run rẩy:

“Anh chỉ cần em sống.

Không cần gì khác.”

Nước mắt Hàn Tịch rơi.

Cậu hỏi nhỏ:

“…Nếu em…

biến mất…

khỏe hơn …?”

Lục Giản bật dậy:

“TỊCH!!

KHÔNG BAO GIỜ!”

Cậu giật .

Tay siết chăn.

Ánh mắt trống rỗng hơn.

Trong lúc Lục Giản hành lang nhận nước,

Hàn Tịch một giường.

Phòng yên tĩnh.

Đèn trắng.

Gió đập kính.

Cậu nhắm mắt.

Thở đều.

“Tịch…”

Giọng thì thầm.

Rất gần.

Không trong đầu.

Không từ hành lang.

Như từ góc phòng tối — nơi bóng đèn chiếu tới.

Cậu mở mắt.

Góc phòng vẫn tối.

Không ai ở đó.

Cậu cố mặt .

“Tịch… đây…”

Cậu rụt trong chăn, run như cánh chim nhỏ.

“Không… đừng… đừng…”

“Lại đây… sẽ nhẹ…”

Cậu ôm đầu:

“Không

Không !!”

Cửa mở.

Lục Giản bước .

Nhìn thấy co giường,

lao ôm lấy:

“Tịch!

Em thế?!”

Hàn Tịch run như qua bão tuyết:

“Có

gọi em…”

“Không ai cả.”

em …!”

Lục Giản ôm đầu áp ngực:

“Nghe .

Chỉ .”

Hàn Tịch bấu tay :

“Em… sợ…

Em tan

Em… …”

Lục Giản giữ chặt :

“Em sẽ tan.

Anh đang giữ em đây.”

Hàn Tịch nữa —

trong vòng tay Lục Giản.

Anh cạnh suốt đêm, ngủ.

Đến sáng, trợ lý đưa tin:

“Giản ca…

họ thật.

Hàn Tịch chính thức loại khỏi bộ lịch trình.

Họ xóa hồ sơ của hệ thống.”

Lục Giản đang ngủ mệt,

mái tóc ướt,

giọt nước còn hàng mi.

Ánh mắt trở nên lạnh như thép.

Anh nhỏ —

như lời thề giữa chiến trường:

“Nếu showbiz g.i.ế.c em…

thì sẽ phá nát showbiz.”

Và từ giây phút đó,

quyết định:

Bất cứ giá nào —

đưa Hàn Tịch khỏi vực tối.

Trước khi tiếng gọi

cướp mất mãi mãi.

Loading...