Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 16 — NGƯỜI BIẾN MẤT TRONG ĐÊM MƯA

Cập nhật lúc: 2025-11-09 05:58:46
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm , Thượng Hải trôi trong một lớp sương mỏng.

Ánh đèn đường nuốt một nửa bởi màn mưa dai dẳng, kéo dài từ hôm Hàn Tịch rơi vực tâm lý đến tận hôm nay.

Phòng khách sạn nhỏ, yên tĩnh đến mức tiếng mưa rơi lên cửa kính như tiếng kim loại chạm .

Lục Giản bên giường, Hàn Tịch ngủ.

Không.

Đó giấc ngủ.

Đó là sự kiệt quệ.

Cậu ngủ mà trán vẫn nhíu , thở lúc nhanh lúc chậm, như đang chạy mãi trong một giấc mơ .

Thi thoảng, mí mắt run — như thể bóng hình đang đuổi , bắt , kéo xuống.

Lục Giản đặt tay lên lưng , thì thầm:

“Anh đây…

Em …”

Hàn Tịch .

Hoặc , nhưng phân biệt .

Lúc gần 4 giờ sáng, điện thoại Lục Giản rung lên.

Là trợ lý cũ — duy nhất đang giúp từ trong công ty.

“Anh Giản… tình hình .”

Lục Giản cau mày.

**“Công ty họp xuyên đêm.

Đang chuẩn văn bản chấm dứt hợp đồng Hàn Tịch.”**

“Họ đẩy cho nhanh khi sáng.”

Tim Lục Giản siết .

Tay run.

“…Nhanh …”

Trợ lý tiếp:

**“Họ dập tắt phản đối.

Nghĩa là… sẽ cơ hội trong giới nữa.”**

“Họ thật, Giản.”

Lục Giản lên, cầm áo.

“Anh ?” trợ lý nhắn.

“Đến công ty.”

“KHÔNG ĐƯỢC! Bọn họ đang chờ xuất hiện để kết tội cả hai.”

“Giản ca, em. Đừng liều mạng.”

Lục Giản siết điện thoại, khẽ đáp:

**“Không thể.

để họ g.i.ế.c .”**

Anh mặc áo khoác, bước cửa.

khi tay đặt lên nắm cửa—

dừng .

Quay đầu Hàn Tịch.

Cậu co nhỏ như một mảnh lụa vò nhăn.

Bờ môi trắng bệch.

Lông mi ướt.

Mồ hôi lạnh khiến tóc dính trán.

Lục Giản bước gần.

Vuốt tóc .

“…Anh sẽ về khi em thức.”

Anh nhỏ.

“Em đừng …”

Như thể… linh cảm điều gì đó.

Tại công ty, phòng họp tầng 30 sáng trưng.

Nhà đầu tư ghế giữa.

Tổng giám đốc, giám đốc PR, giám đốc đào tạo đều mặt.

Một nhân viên trẻ đưa tài liệu:

“Đây là đề xuất chấm dứt hợp đồng Hàn Tịch…

và tuyên bố thuộc về cá nhân bên .”

Nhà đầu tư khẽ :

“Cậu còn giá trị.

Để nó tồn tại thêm phút nào là mất thời gian phút đó.”

Tổng giám đốc hỏi:

“Còn Lục Giản?”

“Để tự sụp.”

Nhà đầu tư phẩy tay.

“Không cần chúng động.”

Một hỏi nhỏ:

“Nhỡ Lục Giản tung bằng chứng thì …?”

Nhà đầu tư lạnh, giọng đầy kiêu ngạo:

“Cái gọi là ‘bằng chứng’ trong giới

ai tin .”

Mọi cúi đầu.

Ánh đèn lạnh chiếu xuống hồ sơ — như bản án tử hình đặt sẵn.

Trong phòng khách sạn, khi Lục Giản vài phút,

Hàn Tịch bật mở mắt.

Cậu hít mạnh một như kéo khỏi đáy nước.

Không khí trong phòng nặng như ai đè lên ngực.

Cậu lắng .

Không tiếng .

Chỉ tiếng mưa.

Và tiếng thì thầm quen thuộc:

“Dậy …”

Hàn Tịch run cả .

“Dậy và …”

Cậu ôm đầu:

“Không… đừng…”

“Anh sắp hỏng vì em .”

“Đừng nữa…”

“Ra ngoài .

Ở đây… ai cần em.”

Tiếng thì thầm như hướng dẫn.

Như dẫn đường.

Rõ ràng đến mức… tưởng như ai đó cạnh giường, ghé sát tai .

Hàn Tịch bật dậy.

Phòng tối.

Không ai.

Chỉ .

Cậu quanh, mắt dại .

“Giản ca…?”

Cậu gọi nhỏ.

Không tiếng trả lời.

Bóng tối trả lời bằng sự im lặng sâu hơn.

Cậu bước xuống giường, đôi chân run rẩy.

Giọng trong đầu vang lên:

“Đi .”

“Đừng ở đây nữa.”

“Em nặng nề.”

“Em sống… là sai.”

Cậu lẩm bẩm:

“…Em

Em đau…”

Tiếng thì thầm như :

“Vậy thì .”

Hàn Tịch khoác áo.

Không mang điện thoại.

Không mang đồ cá nhân.

Chỉ thở mỏng manh đang dẫn khỏi cửa.

Khi đẩy cửa phòng ,

tiếng gió hành lang quất mặt —

lạnh đến mức mắt cay xè.

Cậu xuống cầu thang bộ.

Không đang .

Không tại .

Chỉ tiếng thì thầm … quá lớn để kháng cự.

Ở tầng 6, dừng .

Một bóng đen ở góc cầu thang —

rõ mặt, rõ hình.

Hàn Tịch giật , lùi một bước.

bóng đó tiến đến.

Chỉ đó.

Rất yên.

Rất tối.

Như vệt mực loang trong trang giấy trắng.

Hàn Tịch run:

“…Ai…?”

Không đáp.

Bầu khí quặn ,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-16-nguoi-bien-mat-trong-dem-mua.html.]

như thể bóng đen chính là hình thể của tiếng bám theo suốt tuần qua.

Cậu bước xuống thêm hai bậc.

Bóng đen biến mất.

Không tiếng chân.

Không thở.

Biến mất như từng tồn tại.

Hàn Tịch ôm đầu:

“…Em… phân biệt nữa…”

Cậu giữa cầu thang, tay bấu lan can, tim nện mạnh lồng ngực.

Gió lùa từ ô cửa nhỏ, mang theo tiếng mưa rơi.

Và trong tiếng mưa tiếng:

“…Đi xuống.

Em chỉ còn một .”

Ở phòng họp tầng 30, cuộc họp kết thúc.

Người về.

Nhà đầu tư bước hành lang, nhạt:

“Cuộc chơi kết thúc .”

lúc đó — thang máy mở.

Lục Giản lao như rượt đuổi.

Anh đẩy trợ lý sang một bên:

“Họ họp ở ?!”

“Giản ca… trễ …”

“CHỈ NÓI ĐI!”

“Phòng họp 30…”

Lục Giản chạy, ướt từ đầu đến chân do dầm mưa cửa toà nhà.

Anh đẩy cửa:

“DỪNG LẠI!”

phòng họp trống.

Chỉ còn giấy tờ về việc chấm dứt hợp đồng bàn.

Lục Giản chụp lấy, liền:

“Ngày hiệu lực: ngay lập tức…”

Anh gần như xé nát tờ giấy.

“Không…

Không …”

Anh rút điện thoại, gọi Hàn Tịch.

Thuê bao quý khách…

Anh gọi .

Thuê bao quý khách đang—

Lục Giản c.h.ế.t trân.

Điện thoại rơi xuống sàn.

Anh thì thầm:

“…Tịch…

Em …”

Cùng lúc đó, Hàn Tịch bộ đường, mưa.

Không ô.

Không áo ấm.

Mưa quất lên mặt như ngàn chiếc kim lạnh.

Cậu che.

Không tránh.

Cậu … như đang mộng du.

Hai mắt xa xăm.

Không điểm dừng.

Xe cộ chạy nhanh, đèn đỏ loang nước mặt đường.

Tiếng còi xe khiến giật , nhưng né.

Một chiếc taxi thắng gấp:

“Ê nhóc! Muốn c.h.ế.t ?!”

Hàn Tịch chớp mắt.

phản ứng.

Cậu .

Tiếp tục bước.

Nước mưa tóc bết xuống, che nửa khuôn mặt.

Tiếng thì thầm vang:

Cứ …”

“Đêm nay… đừng về…”

Hàn Tịch run:

“…Nếu em

… sẽ mệt nữa…”

Tiếng đáp ngay:

.”

“Đi .”

Lục Giản khách sạn như chạy trốn.

Anh mở cửa—

Không ai.

Giường trống.

Chăn lạnh.

Áo khoác Hàn Tịch vẫn treo ở ghế.

Trợ lý chạy theo :

“Giản ca! Chuyện gì—”

“CẬU ẤY ĐI RỒI!!”

Lục Giản đổ sụp xuống giường, tay run cầm nổi điện thoại.

Mưa đập cửa kính như tiếng ai đang thét.

Anh run giọng:

“…Tịch…

em …”

Trợ lý quanh:

“Em sẽ gọi tìm—”

“KHÔNG!”

Lục Giản chặn .

“Không gọi ai trong công ty hết.

Họ sẽ hại .”

Anh lấy áo, lao cửa:

“Anh tìm.”

“Trời đang mưa lớn!”

“Anh quan tâm!”

Hàn Tịch đến cầu vượt.

Xe chạy chân cầu như những ánh mắt lạnh,

vội vã,

thờ ơ,

ai để ý đến một ướt sũng giữa trời mưa.

Cậu đặt tay lên lan can.

Nước mưa chảy qua ngón tay như m.á.u loãng.

Cậu xuống dòng xe.

Không nghĩ gì.

Không cảm gì.

Không c.h.ế.t.

… cũng sống.

Một trạng thái lơ lửng.

Nguy hiểm nhất.

Tiếng gọi đến:

“…Đến gần hơn…”

“…Thêm chút nữa…”

Cậu nghiêng .

Gió thổi mạnh, áo phồng lên.

“Em…

mệt quá…”

Cậu nhắm mắt.

“Mệt… đến mức tiếng nữa…”

Một giọt nước rơi khỏi mí mắt —

là mưa nước mắt.

Ở đầu bên thành phố, Lục Giản chạy mưa, gọi tên điên cuồng:

“TỊCH!!”

“TỊCH, TRẢ LỜI ANH ĐI!!!”

Không ai đáp.

Không ai đang đúng nơi mà…

chỉ cần một bước chân hụt,

cả cuộc đời sẽ kết thúc.

Hàn Tịch thở một dài, dài nhất trong nhiều ngày.

“…Giản ca…”

Cậu mở mắt.

Và bước thêm nửa bước—

lúc đèn đường phía lóe sáng.

Một bóng đang chạy đến.

Thở gấp.

Gọi tên .

“—TỊCH!!!”

Loading...