Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 15 — ĐÊM CHẠY TRỐN KHỎI ÁNH ĐÈN
Cập nhật lúc: 2025-11-09 05:51:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa tạnh.
Gió ngừng.
Sân thượng lạnh như mái nhà của một ngôi đền bỏ hoang.
trong vòng tay Lục Giản, Hàn Tịch vẫn run như một chú chim nhỏ dính nước, thể bay nữa.
Cậu gì.
Chỉ tựa đầu vai , thở ngắn và nhẹ như sắp đứt.
Lục Giản đặt tay lên lưng , xoa nhẹ:
“Em còn thở…
là còn sống.”
Hàn Tịch đáp.
Cậu còn sức để đáp.
Lục Giản kéo áo khoác quấn quanh .
“Đi cùng .”
Anh .
Hàn Tịch trời mưa, đôi mắt đỏ bầm như thể nước mưa đang chảy ngược từ trong tim .
“…Đi …?”
“Đi khỏi đây.
Ngay bây giờ.”
Hàn Tịch phản ứng.
Không đồng ý.
Không từ chối.
Cậu chỉ để nắm cổ tay kéo xuống cầu thang.
Như một cái xác .
Mỗi bước chân như va lòng đất.
Chân vững, liên tục trượt.
Lục Giản đỡ lấy eo , nhỏ:
“Dựa .”
Hàn Tịch thì thầm:
“…Em nặng chứ…”
“Không.
Nhẹ lắm…
Như thể em sắp biến mất.”
Câu Hàn Tịch nín lặng.
Trong khoảnh khắc đó… thấy thực sự đang tan.
Vừa xuống tầng trệt, Lục Giản kéo vòng cửa phụ.
cửa phụ… chặn bởi một nhóm phóng viên.
Họ như đàn quạ đen xà xuống, ánh đèn flash loé liên tục.
“Hàn Tịch kìa!”
“Giản ca! Anh đang che chở cho tình bé nhỏ ?!”
“Hai gì sân thượng?! Anh Giản, trả lời !!”
Lục Giản nghiêng che .
Hàn Tịch tái nhợt, mắt hoảng loạn như kéo trở mép sân thượng.
Cậu lùi :
“…Đừng… đừng chụp…”
Một phóng viên dí mic mặt :
“Cậu chủ động tìm nhà đầu tư khi quen Lục Giản?”
Hàn Tịch cứng đờ.
Một câu hỏi như mũi kim đ.â.m tim.
Phóng viên khác chen :
“Lục Giản, Hàn Tịch ‘ đêm’ với nhiều trong giới ?”
Lục Giản gằn giọng:
“CÂM MỒM.”
mưa ướt áo, đường trơn, môi tím tái.
Anh thể hét thêm nữa.
Một phóng viên tiếp tục:
“Hàn Tịch, đúng là tự nguyện?
Cậu kể ‘đêm hôm đó’ ?”
Không khí đông cứng.
Hàn Tịch câu đó… như tiếng kính vỡ trong đầu.
Không thật.
âm thanh sắc như lưỡi dao, cứa màng tai .
Một tiếng RẦM tưởng tượng vang lên trong tâm trí.
Cậu lùi thêm một bước.
Mặt trắng bệch.
Tay co giật.
“Em… em —”
Một phóng viên chụp ảnh lia lịa:
“Nó kìa! Diễn sâu thật!”
“Bộ nó nghĩ nó là minh tinh ?”
“Haha, tội , còn đóng vai nạn nhân!”
Tiếng bật lên như búa gõ lên màng nhĩ.
Lục Giản siết tay :
“Đừng .
Đừng .”
Hàn Tịch lắc đầu:
“Em… em tiếng…
Nhiều tiếng…
Không là ai…”
Lục Giản hít mạnh một , kéo áo trùm kín mặt :
“Cúi đầu. Theo .”
Anh dùng chắn lối, đẩy phóng viên như chống bầy sói.
Không ai giúp.
Không ai cản.
Không ai thương hại.
Chỉ những flash lạnh như ánh dao.
Cuối cùng, Lục Giản kéo hẻm .
Ở đó ai.
Chỉ mưa rơi.
Hàn Tịch dựa tường, trượt xuống.
Đầu gối chạm sàn ướt lạnh.
Cậu nắm lấy áo :
“Em… sợ…”
“Anh …”
“Em rõ… cái nào là thật…
Tiếng …
Hay tiếng trong đầu…”
Lục Giản xuống cạnh , hai tay ôm lấy mặt :
“Tịch.
Nghe .
Em điên.
Em chỉ… quá đau.”
“Em còn thật …”
“Anh sẽ khiến em thật.”
Hàn Tịch thở mạnh, như sắp ngất.
“Giản ca…
em … biến mất thật nhanh…”
“Đừng.”
Lục Giản kéo đầu vai.
“Em biến mất… thì c.h.ế.t.”
Hàn Tịch nín thở.
Một giây.
Hai giây.
Cậu vòng tay ôm lấy — đầu tiên chủ động.
Không để mật.
Mà như sắp chìm ôm cái phao cuối cùng.
“Anh… đừng bỏ em…”
Giọng nghẹn như tiếng ai kêu nước.
Lục Giản khàn giọng:
“Anh ở đây.
Anh cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-15-dem-chay-tron-khoi-anh-den.html.]
Lục Giản gọi trợ lý cận nhất — duy nhất còn tin .
“Chuẩn phòng. Không để ai .”
Trợ lý hiểu ngay, lái xe đến đón họ.
Khi lên xe, Hàn Tịch run ngừng.
Ngồi cạnh Lục Giản, nép sát như sợ bóng tối đường sẽ nuốt .
Trợ lý tình trạng , im lặng dám hỏi.
Chỉ đưa khăn và nước.
Lục Giản đắp khăn lên trán , giọng dịu như mưa tan:
“Em mệt ?”
“Em… cảm nhận gì…”
“Anh .”
“Em… ngủ…
nhưng ngủ… em tiếng gọi…”
Lục Giản siết tay , ngăn nó run:
“Nghe tiếng .
Không tiếng khác.”
“… tiếng … lớn lắm…”
“Anh sẽ lớn hơn.”
Phòng khách sạn tối, chỉ ánh đèn ngủ nhỏ.
Hàn Tịch giường, co chân, ôm đầu gối.
Không vì sợ phòng.
Mà vì sợ… chính .
Cậu thì thầm:
“Em… là ai nữa…”
Lục Giản mặt , cầm tay :
“Em là Hàn Tịch.
Là yêu.”
Hàn Tịch cúi đầu:
“Không… yêu … … loại như em…”
Lục Giản chặn :
“Em loại gì hết.
Em chỉ là một tổn thương.”
Hàn Tịch ngẩng lên.
“…Em… thật sự chứ…?”
“Không.”
“…Vậy tại … em như… như bé dơ bẩn…”
“Tại vì họ ác.”
Lục Giản thẳng.
“Không vì em.”
Hàn Tịch xuống tay .
Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay —
là nước mắt nước mưa còn đọng.
Cậu :
“Giản ca…
em đau ở đây…”
Cậu đặt tay lên n.g.ự.c .
“…Nó đau như ai bóp.”
Lục Giản chạm tay lên tay , đặt lòng bàn tay :
“Đau cũng để cầm giúp.”
Khi đồng hồ chỉ 1:30 sáng, điện thoại của Lục Giản rung mạnh.
Tin nhắn từ trợ lý cũ trong công ty:
“Anh Giản!
Công ty chính thức họp để chấm dứt hợp đồng của Hàn Tịch.”
Lục Giản bật dậy.
“Họ tính g.i.ế.c con đường của nó.”
Trợ lý nhắn tiếp.
“Không để mắt.
Không cho cơ hội thanh minh.
Không cho một lời.”
Lục Giản siết chặt điện thoại, mắt đỏ như máu:
“Đồ khốn…”
Hàn Tịch ngước lên:
“Giản ca…?”
“Không .”
Anh ép giọng bình tĩnh.
“Không ai chạm em nữa.”
trong lòng — bão nổi.
Giữa tiếng mưa bên ngoài cửa sổ,
Hàn Tịch tiếng gió.
xen trong tiếng gió…
tiếng ai đó thì thầm.
“Đi …”
“Đi khỏi thế giới …”
“Rồi sẽ phong sát…”
Hàn Tịch ôm đầu:
“Không… đừng nữa… đừng… đừng…”
Lục Giản lao đến, ôm chặt lòng:
“Tịch!! Nhìn !!”
Hàn Tịch quẫy mạnh:
“Em thấy tiếng họ… họ gọi em…”
“Không ai gọi em cả!”
Lục Giản nâng mặt .
“Em chỉ vì em đau!
Không thật!”
“… em sợ…”
“Để sợ .”
Hàn Tịch nức:
“Giản ca…
đừng… buông tay em…”
Lục Giản ôm chặt , ghì n.g.ự.c :
“Anh thề, chỉ khi c.h.ế.t mới buông.”
Khoảng 3 giờ sáng.
Hàn Tịch trong vòng tay Lục Giản.
Hơi thở nhẹ, mỏng, như đang phai dần khỏi thế giới.
Lục Giản đặt tay lên n.g.ự.c , tim đập:
Yếu.
Chậm.
Hỗn loạn.
Anh vuốt tóc , thì thầm:
“Em còn sống…
là kỳ tích cầu nguyện.”
khi dậy để lấy khăn lau mặt cho —
Hàn Tịch bật mở mắt.
Mắt đờ đẫn.
Cậu một góc tối của căn phòng và thì thầm:
“Đừng gọi nữa…
Em mệt… lắm …”
Lục Giản , tim nghẹn một nhịp.
“…Tịch…
em thấy ai?”
Hàn Tịch trả lời.
Chỉ tăm tối, ánh mắt như ai kéo về phía đó.
Cậu câu cuối cùng khi chìm mê mệt:
“…Em… chịu … thêm lâu nữa…”
Lục Giản c.h.ế.t lặng.
Trong tiếng mưa ngoài cửa sổ,
hiểu —
rằng Hàn Tịch rơi vùng nguy hiểm nhất của tâm lý.
Và nếu kéo kịp…
Một ngày nào đó,
tiếng gọi sẽ thắng.