Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 14 — NGƯỜI KÉO LẠI MỘT BƯỚC

Cập nhật lúc: 2025-11-09 05:47:35
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cửa sân thượng bật mở.

Tiếng kim loại đập tường rầm một cái khiến tiếng gió cũng chững một khoảnh khắc.

Lục Giản ướt sũng vì mưa, thở hỗn loạn, mái tóc dính trán, và đôi mắt đỏ rực như chạy xuyên qua cơn bão để đến đây.

Anh thấy Hàn Tịch giữa rìa sân thượng — chỉ một bước nữa là rơi trung.

Một bước.

Một thở.

Một quyết định.

“Tịch…”

Giọng Lục Giản vỡ như thủy tinh chân .

Hàn Tịch đầu .

Ánh mắt trống rỗng, ánh sáng, sợ hãi.

Trên mặt dính đầy nước mưa và nước mắt hòa một.

Khoảnh khắc , Lục Giản cảm giác tim rơi thẳng xuống dày.

Không ở mép.

Mà vì điều gì đó trong mắt c.h.ế.t từ lâu.

“Tịch!”

Lục Giản lao đến.

Hàn Tịch giơ tay để bắt lấy.

Mà để ngăn .

“Đừng…

Đừng tới gần…”

Giọng yếu như tiếng giấy gió cuốn.

Lục Giản khựng ngay lập tức — như giẫm gai nhọn.

“Anh… sẽ em rơi.”

Hàn Tịch nhỏ, môi tím tái.

“Anh đừng gần.”

Lục Giản lắc đầu, từng từ như rướm máu:

“Không.

Anh sẽ để em rơi.

Không bao giờ.”

Hàn Tịch mưa rơi mặt, ánh mắt lơ lửng như bám thực tại.

“Em… thấy tiếng họ gọi…”

Cậu khẽ, mắt nhắm .

“…Họ bảo em xuống .”

Lục Giản sững sờ.

“Tiếng… ai?”

Anh hỏi, giọng run bần bật.

Hàn Tịch mở mắt, :

“Không … nhưng… gần lắm…”

Một trận gió mạnh thổi qua, cơ thể nghiêng nhẹ ngoài.

Tim Lục Giản như ngừng đập.

Anh kìm nổi nữa — lao đến, kéo mạnh khỏi mép sân thượng.

Hai ngã xuống nền xi măng ướt lạnh.

Hàn Tịch giữ chặt trong vòng tay .

Cậu giãy nhẹ:

“Không… đừng…”

“Em im !”

Lục Giản gần như gào lên.

“Em em ?!”

thở của trong vòng tay còn lạnh hơn.

Hàn Tịch run, vì lạnh — mà vì đứt mạch cảm xúc.

Cậu nhỏ:

“Em… chỉ yên tĩnh…”

“Yên tĩnh ở mép sân thượng hả?!”

Lục Giản nghẹn giọng.

“Tịch, em c.h.ế.t?!”

Hàn Tịch c.ắ.n môi:

“…Không … em c.h.ế.t…

Em chỉ … dừng một chút…”

Dừng ?

Để khỏi đau?

Để khỏi thấy tiếng gọi c.h.ế.t chóc ?

Lục Giản ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngực, run rẩy:

“Em đừng … Xin em… đừng …”

Hàn Tịch dựa vai , thở dồn dập.

“Giản ca…”

“Ừ… đây… ở đây…”

“…Nếu… nếu em tồn tại… sẽ phong sát…”

Tim Lục Giản đau đến mức co siết .

Anh nâng mặt lên, thẳng đôi mắt vỡ vụn :

“Tịch!

Anh bao giờ em biến mất.

Dù cả thế giới em c.h.ế.t,

dù họ c.h.ế.t theo,

vẫn…

… để… em… c.h.ế.t.”

Hàn Tịch , đôi mắt ướt.

:

“Em… thấy tiếng bảo em

Em sợ lắm…”

Lục Giản siết lòng, như sợ chỉ cần buông lỏng là sẽ tan trong mưa.

“Đừng chúng.

Nghe .

Anh ở đây.

Anh đang ôm em.”

em phân biệt nữa…”

“Anh sẽ giúp em phân biệt.”

“Em còn thật …”

Lục Giản c.ắ.n răng, nước mưa hòa cùng nước mắt của ai:

“Để cho em cái gì là thật.”

Anh chạm trán trán .

“Thật là… em đang trong vòng tay .”

“Thật là… em khiến sợ c.h.ế.t .”

“Thật là… yêu em đến mức nếu em nhảy, sẽ nhảy theo.”

Hàn Tịch nghẹn:

“Anh đừng…”

“Đừng để em mất em.”

Lục Giản siết , run rẩy.

“Xin em…”

Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lục Giản thở nặng nhọc, lấy điện thoại.

Tin nhắn từ nhà đầu tư:

**“Cậu đang gì đấy?

chuẩn clip thứ hai.

Đêm nay đăng.”**

Clip… thứ hai?

Tay Lục Giản run.

Anh mở tin nhắn tiếp theo:

“Trong clip vẻ mặt ngoan ngoãn của nhóc…”

Hàn Tịch tái nhợt.

“…Họ… họ còn giữ gì nữa?…”

Lục Giản ôm chặt , lạnh đến mức như giọng sắp g.i.ế.c ai:

“Không.

Không clip nào khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-14-nguoi-keo-lai-mot-buoc.html.]

Điện thoại phát sáng:

**“Cậu đừng hy vọng.

điều chỉnh tí xíu là đủ tạo hiểu lầm.”

“Cả nước sẽ tin rằng tình nguyện.”**

Tay Lục Giản siết đến mức màn hình vỡ.

Anh hít sâu.

Hơi thở như lưỡi d.a.o cắt thủng đêm mưa:

“Tịch.

Nghe .”

Hàn Tịch ngẩng lên.

“Em tội.”

Lục Giản .

“Mọi thứ là do . Không em.”

…”

“Không ‘nhưng’.”

Anh ngắt lời.

“Em gì sai.

Em nợ điều gì.

Không nợ ai điều gì.

Không nợ cả thế giới cái gì.”

Nước mắt Hàn Tịch rơi xuống.

“Em… em sợ…”

“Anh .

em một .”

Hai giữa sân thượng, mưa rơi lên tóc, lên vai, lên tay.

Lục Giản khẽ nâng mặt .

“Tịch.”

“…Dạ…”

“Em tìm em suốt mấy ngày ?”

Hàn Tịch khựng .

Cậu dám trả lời.

Lục Giản tiếp:

“Vì sợ ngày nào đó… khi chạy đến… em còn đó để ôm.”

Nước mắt Hàn Tịch tuôn.

“Giản ca…”

“Anh yêu em.”

Giản rõ từng chữ.

“Em ?”

Hàn Tịch bật .

“…Em xứng…”

“Tất cả điều … chứng minh rằng em xứng.”

Giọng khàn đặc.

“Và cho phép em ngược .”

Hàn Tịch ôm ngực:

“Em… em đau lắm…”

Lục Giản ôm lòng:

“Để đau cùng.

Đừng tự chịu nữa.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên nữa.

Cùng lúc, bộ buổi tối bùng nổ Internet.

Nhà đầu tư đăng thật — clip thứ hai.

clip thật.

Mà là clip cắt ghép, chỉnh màu, che mặt, nhưng để lộ bóng dáng giống Hàn Tịch cúi đầu trong căn phòng sang trọng.

Caption:

“Hãy kĩ xem ai là chủ động?”

Mạng xã hội nổ tung.

Công ty bảo vệ Hàn Tịch.

Không phủ nhận.

Không gì.

Họ để clip lan.

Để dư luận xiết cổ.

Lục Giản điện thoại — đôi mắt đỏ như máu.

Anh nghẹn giọng:

“…Chúng g.i.ế.c em thật .”

Hàn Tịch đoạn clip, mặt trắng còn giọt máu.

Trong đầu vang lên:

“Đó là mày.”

“Mày đúng là loại đó.”

“Mày đáng chửi.”

“Mày chỉ giỏi khiến đau thôi.”

Cậu ôm đầu:

“Không… em… …”

Lục Giản ôm c.h.ặ.t t.a.y :

“Tịch! Nhìn !”

Cậu ngẩng đầu:

“…Em… thấy tiếng họ gọi… họ bảo em… biến mất…”

Lục Giản sững.

“Tịch… đừng !”

“Em… phân biệt …”

“Nhìn mắt !”

Lục Giản gần như hét lên.

“Anh là thật.

Tiếng là thật.

Tiếng thật!”

Hàn Tịch run, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt mờ .

“Em… thể… dựa …?”

Giọng nhỏ, yếu, nhưng là đầu tiên chủ động tìm như một nơi trú.

Lục Giản ôm như ôm cả thế giới:

“Không chỉ .

.

Phải dựa .

Đừng rời một giây nào nữa.”

Mưa càng lúc càng lớn.

Hai ôm giữa sân thượng — một run, một kiệt sức.

dù cả thành phố cuốn trôi,

Lục Giản vẫn ôm chặt Hàn Tịch như giữ một đang sắp tan thành nước.

“Đừng c.h.ế.t.”

Anh trong thở dồn dập.

“Đừng bỏ .”

Hàn Tịch gục đầu vai :

“…Giản ca…”

“Anh đây…”

“Em…

em sợ ngày mai quá…”

Lục Giản thể dối rằng thứ sẽ .

Không thể rằng ngày mai sẽ dễ hơn.

:

“Ngày mai…

sẽ ở cạnh em.”

Dù câu

thể trả giá bằng tất cả sự nghiệp và tự do của .

Ở phía tòa nhà, thành phố sân thượng đang một linh hồn gió cuốn từng chút một.

Và một

đang dùng cả cơ thể để giữ nó .

Loading...