Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 13 — TIẾNG GỌI TỪ TRÊN CAO

Cập nhật lúc: 2025-11-09 05:44:43
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời mưa suốt ba ngày liên tiếp, như thể bầu trời che bộ ánh sáng khỏi thành phố.

Thượng Hải ẩm ướt, mù mịt, xe cộ di chuyển chậm chạp, và phố ai buồn lên.

Bởi trời… gì để .

Sáng hôm đó, showbiz nổ tung.

Công ty đăng thông cáo tất cả nền tảng:

“Do hành vi thiếu kiểm soát cảm xúc, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh, nghệ sĩ Lục Giản sẽ tạm ngừng hoạt động để tự kiểm điểm.”

Phong sát , nhưng ai cũng hiểu.

Toàn bộ lịch trình của Lục Giản đều hủy.

Quảng cáo gỡ poster.

Đoàn phim diễn viên chính.

Nhà sản xuất đồng loạt “phủi tay”.

Fan lóc.

Anti thì sảng.

Truyền thông rầm rộ:

“Lục Giản đóng băng vì bảo vệ sai .”

“Một nghệ sĩ đỉnh cấp tự hủy sự nghiệp vì thực tập sinh vô danh.”

Mỗi dòng chữ như mũi d.a.o khắc xương.

Trong căn hộ tối, Lục Giản cầm điện thoại, từng câu.

Không giận.

Không mất kiểm soát.

Chỉ

một nụ mệt mỏi, kéo dài như gãy.

“Phong sát thì phong sát.”

Anh nhỏ, giọng khàn.

“Chỉ cần… tìm em.”

Anh lấy áo khoác.

Ngay lúc bước cửa, trợ lý chặn :

“Giản ca! Anh ? Anh phong sát! Nếu đến công ty họ sẽ—!”

“Để qua đó.”

“Không ! Giám đốc đang theo dõi !”

Lục Giản nắm cổ tay trợ lý, gạt :

quan tâm.

Từ ngày bảo vệ chấp nhận kết cục .”

Anh mở cửa, bước mưa lớn.

Trong văn phòng PR, giám đốc đang nhạt khi luồng bình luận mạng.

“Đẩy thêm hashtag.”

Nhân viên hỏi:

“Tới mức nào ạ?”

“Tới mức trong giới ai đụng thằng nhóc đó nữa.”

Giọng bà lạnh như đá.

“Hãy tin rằng nó là loại ‘leo giường’ để tiến .”

“Dạ.”

“Và Lục Giản…”

gõ bút lên bàn.

“Hãy nhấn mạnh ‘quá u mê’ nên lợi dụng.”

Một nhân viên ngập ngừng:

“Giám đốc… ác với thực tập sinh…”

“Ai showbiz sống sạch chứ?”

.

“Nếu nó chịu quy tắc, đến mức .”

Ở góc phòng cách âm, Hàn Tịch yêu cầu ký biên bản “tự kiểm điểm”.

Cậu đó, tay run, .

Quản lý quát:

“Nhanh lên. Công ty cho cơ hội giữ chút danh dự đấy.”

Danh dự?

Cậu bật — một tiếng ấm.

Giọng khẽ, như đang với khí:

“…Em còn thứ đó từ lâu .”

Quản lý liếc , khẩy:

“Biết điều là .”

Khi rời phòng PR, Hàn Tịch thấy đầu đau nhói.

Như ai đang gõ búa hộp sọ.

Cậu dọc hành lang.

Đi càng xa, tiếng vang trong đầu càng rõ.

“Em là đồ bỏ .”

Cậu lắc đầu.

“Không ai em cả.”

Cậu đưa tay bịt tai.

“Anh hủy hoại đời vì em.”

“Đừng nữa…”

“Nếu em c.h.ế.t… thứ sẽ hơn.”

“Không…”

“Nếu em c.h.ế.t…”

Giọng dừng .

đầu tiên —

Hàn Tịch tiếng thì thầm từ phía lưng, trong đầu.

Rõ ràng.

Gần.

Như đang thở gáy .

“… sẽ sống.”

Hàn Tịch giật .

Không ai cả.

Chỉ hành lang dài, lạnh, trống.

Cậu lùi một bước.

Tay bấu tường.

“…Tại … em thấy tiếng thật…”

Tiếng thì thầm vang lên —

nhưng … như xuất phát từ trần nhà.

“Biến mất …”

Cậu bịt tai, quỵ xuống.

“Đừng… xin đừng…”

tiếng chân ngang phớt lờ như vật vô hình.

Không ai thấy sự tuyệt vọng của .

Không ai đang trượt sâu bóng tối.

Phòng tập chiều nay đông hơn.

khi Hàn Tịch bước , tất cả đều im lặng đúng một giây —

tự động né sang bên khác.

Một thực tập sinh nam lớn tuổi hơn hai năm, từ đầu đến chân, khinh:

“Ủa, còn dám đến tập hả?”

Một khác phụ họa:

“Nó sợ mất cơ hội ‘tiệc tối’ nữa đó mà.”

“Nhìn cái mặt kìa, giống ai mới vứt ghê.”

“Im chút, đừng để nó chứ.”

Rồi đó giả giọng thương hại:

“Em trai đáng thương~”

Cả phòng .

Hàn Tịch bất động.

Nếu như ngày , vẫn còn hổ, , đau.

Thì hôm nay —

chỉ cảm thấy giống chiếc bóng.

Có tiếng khác đánh.

đau ở nơi thấy.

Cậu bước góc phòng, xuống.

Một thực tập sinh nữ liếc :

“Mày gần tao gì?”

đổi chỗ.

Phòng tập rộng, nhưng ai cho một mét vuông để tồn tại.

Buổi chiều gần tối, Hàn Tịch bỗng nhận tin nhắn:

“Khách sạn 19:00.

đang đợi.”

Không ghi tên.

Không ghi chi tiết.

là ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-13-tieng-goi-tu-tren-cao.html.]

Cậu bật .

Một tiếng đầy tuyệt vọng — vì buồn , mà vì quá mệt mỏi để sợ.

“Em .”

Cậu xóa tin nhắn.

Một tin khác tới ngay đó:

“Em nghĩ em còn lựa chọn ?”

Cậu siết chặt điện thoại.

Tay run.

Lòng run.

Cả run.

Buổi tối, Lục Giản đến công ty nữa, khóa chặt áo khoác trong mưa.

Bảo vệ cản :

“Không thể cho .”

chỉ hỏi một câu.”

Giọng khàn.

“Hỏi gì?”

“Cậu ?”

Bảo vệ , lắc đầu:

“Không .”

Lục Giản siết nắm tay, giọng thấp đe dọa:

“Làm ơn.

xin các .

Một câu thôi.”

Lời “xin” của một ảnh đế.

Một trong những bảo vệ già tuổi nhất thở dài:

phòng đào tạo nhóc hôm nay chút… .”

Tim Lục Giản như bóp nghẹt.

“Không … nghĩa là ?”

“Như mất hồn.”

Lục Giản nữa.

Anh chạy .

trong, vẫn chạy quanh toà nhà mưa, tìm từng cửa sổ thể thấy.

Dưới ánh đèn đường mờ, thề:

“Tiểu Tịch…

chờ

Đừng tự biến mất…”

Khoảng 7 giờ tối, lớp mây xám che kín bầu trời.

Tầng thượng công ty vắng.

Không ai lên đó.

Trời mưa và gió mạnh, nguy hiểm.

cửa khóa.

Hàn Tịch sân thượng.

Áo ướt.

Tóc ướt.

Mặt trắng bệch.

Gió tạt như tát.

Cậu xuống .

Tòa nhà 25 tầng.

Xe cộ nhỏ như những mảnh giấy di chuyển giữa đêm.

Cậu bước tới mép.

Không nhảy.

Không gì cả.

Chỉ .

Gió lớn đến mức suýt ngã.

Một tiếng thì thầm vang lên từ phía trong đầu.

Không ảo giác.

Giống như ai đó ngay tai .

“Chỉ một bước thôi.”

Hàn Tịch run.

“Không…”

“Một bước…

là hết.”

Cậu đưa tay bịt tai.

“Đừng nữa…”

“Một bước…

sẽ tự do.”

Gió mạnh.

Tiếng mưa quất mặt đau rát.

Cậu yên.

Không dám tiến.

Cũng dám lùi.

Mặt trời trong tắt.

Chỉ còn mưa.

Một giọng khác vang lên — nhẹ hơn, xa hơn, như từ đáy ký ức:

“…Tịch…”

Cậu giật .

Quay .

Không ai cả.

Gió thôi qua chỗ , lạnh đến mức xuyên qua cả da thịt.

Cậu thì thầm:

“…Giản ca…?”

Không câu trả lời.

Chỉ gió.

Nước mưa.

Và tiếng lòng đang rách thêm.

Trong lúc Hàn Tịch sân thượng,

ở phía tòa nhà, Lục Giản đang ngẩng đầu, lên những ô cửa đều tối.

Một linh cảm lạnh lẽo chạy dọc sống lưng .

Tim thắt .

Anh khẽ:

“…Em đang ở đó… đúng ?”

Rồi chần chờ, lao bên trong qua cổng phụ mà bảo vệ kịp phán ứng.

Anh chạy lên cầu thang bộ — 25 tầng, trời mưa, nền trơn trượt.

Mỗi bậc bước, tiếng tim đập như sắp nổ.

Anh thở gấp.

Không vì mệt.

Mà vì sợ.

Sợ thứ mà luôn lo nhất…

đang xảy .

Gió sân thượng gào thét như tiếng trong đêm.

Hàn Tịch nhắm mắt.

“Nếu em nhảy…”

tiếng thì thầm gáy thì nhẹ nhàng như ru ngủ,

“… sẽ bớt đau.”

Nước mắt lẫn trong nước mưa.

Cậu khẽ:

“…Em mệt quá…”

Một bước.

Nửa bước.

Hay bước?

Không ai .

Chỉ tiếng cửa sân thượng bật mở mạnh:

“TỊCH!!”

Giọng Lục Giản.

Đầy hoảng loạn.

Đầy sợ hãi.

Đầy đau đớn.

Hàn Tịch mở mắt.

Gió thổi mạnh.

Mưa tạt thẳng mắt.

đầu

Chỉ một giây.

Một giây thôi—

đó sẽ là giây quyết định cả phần đời còn .

Loading...