Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 12 — CHIẾC GƯƠNG NỨT TRONG PHÒNG SÁNG
Cập nhật lúc: 2025-11-09 05:42:11
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , trời vẫn mưa.
Không mưa lớn, chỉ là những hạt mưa nhỏ và lạnh như kim châm, rơi xuống như x.é to.ạc khí.
Dường như cả thành phố đang đưa tang một điều gì đó c.h.ế.t hẳn nhưng cũng thể sống thêm.
Hàn Tịch gương nhà vệ sinh công ty, tay run đến mức thể vặn vòi nước.
Mặt tái , hai mắt đỏ quầng do thức trắng đêm.
Trên cổ còn dấu đỏ nhạt — vệt nhắc nhở về đêm mà quên nhất.
Vệt như chiếc dây trói vô hình, mỗi thở siết chặt thêm một chút.
Cậu đưa tay chạm lên gương.
Gương lạnh.
bàn tay … còn lạnh hơn.
Trong gương phản chiếu một trông giống , nhưng .
Đôi mắt trong gương đen hơn, trống rỗng hơn.
Như hố sâu đáy.
Cậu nheo mắt.
“…Ai…?”
Hình ảnh trong gương .
Chỉ mỉm nhẹ — một nụ cong lên ở khóe môi, méo mó như vệt xé ở mặt kính.
Hàn Tịch lùi :
“Không… …”
khi nhắm mắt mở mắt — hình ảnh trở bình thường.
Là .
Chỉ là .
Không ai khác.
Cậu bật , tiếng.
“Mình đang nhầm. Mệt quá thôi.”
“Chỉ là thiếu ngủ…”
sâu trong tim —
một điều gì đó trong nứt.
Như mặt gương rạn ở nơi mắt thường thấy.
Hôm nay ai bàn tán mặt .
Không nhạo.
Không mỉa mai.
Không xô đẩy.
Không gì cả.
Sự im lặng … còn đáng sợ hơn lời c.h.ử.i bới.
Như thể tất cả mặc định là bản án kết tội.
Không cần nữa.
Không cần nữa.
Cậu tồn tại nữa.
Ở hành lang tầng ba, các thực tập sinh qua như qua cột điện.
Không ai buồn né tránh nữa.
Bởi họ quen với việc xem là .
Hàn Tịch cầm chai nước trong tay.
nước trong chai hề rung.
Chỉ tay run.
Một thực tập sinh vô tình rơi giày, :
“Ô, may là đạp lên Hàn Tịch, chứ bẩn.”
Cả nhóm .
Hàn Tịch cúi đầu.
Cậu .
Không cảm xúc.
Chỉ một rỗng — rỗng đến mức tiếng bước chân chính cũng như tiếng khác.
Buổi trưa, trang web chính thức của công ty xuất hiện một thông báo:
“Công ty dung túng hành vi thiếu chuẩn mực của thực tập sinh H.T.
Chúng đang xem xét hình thức xử lý.”
Không một dòng bảo vệ.
Không một chữ giải thích.
Không một câu xác nhận điều gì là thật, điều gì .
Câu chữ lạnh lùng như bản cáo trạng.
Hàn Tịch màn hình điện thoại.
Không giọt nước mắt nào.
Chỉ lòng n.g.ự.c thắt — như sợi dây thừng quấn quanh tim đang siết chặt mỗi khi thở.
Điện thoại rung.
Tin nhắn từ một tài khoản lạ:
“Cậu lên mặt nước? Tới khách sạn đêm nay.”
Không ghi tên gửi.
là ai.
Cậu tắt màn hình.
Ném điện thoại túi.
Tay run như sốt rét.
Ở phía đầu thành phố, Lục Giản đang bước một buổi phỏng vấn trực tuyến với báo lớn để quảng bá phim mới.
PR cạnh, nhỏ giọng:
“Giản ca… tuyệt đối nhắc đến H.T.
Công ty yêu cầu rõ.”
“Ừ.”
“ cũng cầu xin : đừng nhắc . Nếu chúng cứu ai .”
“Biết .”
khi buổi phỏng vấn bắt đầu, câu đầu tiên phóng viên hỏi:
“Về scandal giữa và Hàn Tịch… gì để ?”
PR cứng .
Phóng viên tiếp:
“Nhiều thông tin cho rằng Hàn Tịch lợi dụng.
Anh cảm thấy ‘dắt mũi’ ?”
PR khẽ giật tay áo Giản, hiệu im lặng hoặc đổi chủ đề.
Lục Giản thẳng camera.
Hai mắt đỏ quạnh.
Giọng trầm, chậm, nhưng sắc như lưỡi d.a.o cắt qua sương:
“Không.
lợi dụng.”
PR tái mặt, suýt ngã.
Phóng viên há hốc.
Lục Giản tiếp:
“ bảo vệ vì .
Không vì dắt mũi.”
PR lắc đầu, thủng thẳng: C.h.ế.t … c.h.ế.t …
Lục Giản quan tâm.
Anh cúi xuống micro.
Giọng khàn:
“Còn bản ghi âm.
Là cắt ghép.”
Phòng phỏng vấn như nổ tung.
PR ngã sụp xuống ghế.
Phóng viên bật dậy:
“Anh cắt ghép?!
Anh bằng chứng ?!”
Lục Giản im lặng một giây.
Rồi trả lời:
“ .”
Một câu — khiến cả showbiz rung chuyển.
PR hét tiếng, chỉ thở dốc:
“Giản ca!!!
Anh tự đào mộ cả hai !!”
Lục Giản dậy, ai.
Anh một câu cuối với phóng viên:
“Muốn sự thật?
Đừng hỏi truyền thông.
Hỏi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-12-chiec-guong-nut-trong-phong-sang.html.]
Anh rời khỏi buổi phỏng vấn.
PR suýt :
“Anh điên … điên …”
Trong một phòng họp rộng, nhà đầu tư đang xem buổi phỏng vấn phát sóng.
Ông siết ly rượu.
Trợ lý hỏi:
“Lục Giản… đang chống chúng ?”
Nhà đầu tư , giọng hạ xuống:
“Muốn chống cũng xem đủ mạng .”
Ông đặt ly rượu xuống bàn.
“Nếu ‘tiết lộ’, để nếm mùi.”
“Ngài định gì?”
“Đẩy thêm.
Đạp sâu.
Cho cả giới : ai chống … sẽ c.h.ế.t kịp thở.”
Trợ lý cúi đầu.
Chiều hôm đó, Hàn Tịch về phòng tập.
Không ai .
Không ai chuyện.
Cậu góc cũ, đôi chân .
Đầu óc trống rỗng.
Tại còn ở đây?
Tại còn thở?
Âm thanh quanh mờ nhạt như qua năm lớp tường.
Cậu cảm thấy đang trượt khỏi cơ thể — như một linh hồn trần nhà xác đất.
Không đau.
Không vui.
Không sợ.
Chỉ…
còn cảm giác.
Cậu nhà vệ sinh.
Rửa mặt.
Nước chảy xuống tay lạnh buốt.
Cậu ngẩng lên.
Và gương… nứt.
Không thật.
Chỉ là ảo giác.
vết nứt đó chạy từ trán hình trong gương xuống đến cằm.
Hàn Tịch sờ mặt.
Mặt nứt.
gương thì .
Trong vết nứt , bóng tối hôm xuất hiện.
Nụ nhạt.
Mắt đen như tro.
“Đi .”
Cậu lùi .
“Đừng ở đây nữa.”
Cậu níu bồn rửa, thở gấp.
“Em nên biến mất.”
Hàn Tịch run.
“Không…”
“Em c.h.ế.t … sẽ sống.”
Cậu ngã xuống nền gạch.
Đầu gối đập xuống, đau buốt.
“Không … sẽ đau…”
“Không .
Anh đau vì em…
chứ vì thế giới.”
Cậu c.ắ.n môi đến bật máu:
“Im …
Xin… im …”
bóng thì thầm:
“Nếu em yêu …
đừng để khổ nữa.”
Ờ phía ngoài nhà vệ sinh, một thực tập sinh đập cửa:
“Này! Ai ở trong đó như con gái thế?”
Cậu giật mạnh tay áo, dậy.
Kéo khẩu trang lên.
Che hết mặt.
Tối đó, trời mưa lớn.
Lục Giản lao đến công ty, mang ô.
Anh thẳng cổng — bảo vệ chặn :
“Xin Lục Giản, lệnh của cấp .
Anh phép bước .”
“Tránh.”
“Không .”
“ tránh.”
Bảo vệ cứng:
“Anh mà loạn là camera.
Công ty sẽ kiện vi phạm hợp đồng.”
Nước mưa chảy qua tóc Lục Giản, rơi xuống áo.
Anh nghiến răng:
“Thằng bé ?”
“Không .”
“ĐỪNG NÓI DỐI!”
Anh bước tới — bảo vệ giữ chặt.
Trong giọng mưa, tiếng khản đặc:
“Tiểu Tịch…
em đang ở …”
Một nhân viên qua, thấy cảnh liếc với vẻ khó hiểu:
“Lục Giản kìa…
còn dính với thằng đó thật ?”
“Ai .
Điên .”
Lục Giản đó một lúc.
Nước mưa tạt như trăm mũi kim.
Anh động đậy.
Không .
Chỉ tòa nhà như n.g.ự.c khoét.
Cuối cùng bật — tiếng đau đến mức giống tiếng :
“…Tịch…
Em nhốt trong đó …”
Khi Lục Giản ngoài cổng,
Hàn Tịch đang trong phòng tập trống, qua cửa kính lớn trời mưa.
Cậu đang bên ngoài.
Không ướt như qua bão.
Không đang gọi tên .
Chỉ thấy mưa.
Mưa rơi xuống kính như tiếng ai đó đang gõ cửa.
mở.
Cậu chỉ thì thầm:
“…Nếu em biến mất…
mưa sẽ ngừng đau… đúng …?”
Tiếng thì thầm vang:
“.”
Cậu nhắm mắt.
Và đầu tiên trong đời —
Cậu còn sống .