Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 11 — TIẾNG VỠ VỤN SAU TẤM KÍNH

Cập nhật lúc: 2025-11-09 05:39:03
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng hôm , bầu trời Thượng Hải đổ một màu xám tro, như thể cả thành phố trải qua một trận hỏa hoạn vô hình. Không nắng, chim sẻ, chỉ gió quất cửa kính từng đợt lạnh buốt.

Hàn Tịch mở mắt giữa căn phòng tối, chóng mặt vì thiếu ngủ.

Cậu nhớ ngủ lúc nào. Có thể là gục .

Có thể là ngất vì mệt.

Hai mắt sưng đỏ.

Họng khô.

Ngực đau âm ỉ như vật gì đè lên.

Cậu mở điện thoại.

Hàng loạt thông báo:

“Scandal mới của Hàn Tịch gây phẫn nộ”

“Rò rỉ bản ghi âm”

“H.T tự nguyện — Lục Giản chỉ là kéo

“Nhà đầu tư: ép buộc ai cả.”

Tin cuối cùng tay run bắn.

Cậu bấm .

Đoạn ghi âm đăng Weibo, kèm dòng mô tả:

“Một nguồn tin trong giới tiết lộ:

Đây là đoạn đối thoại giữa H.T và nhà đầu tư tối hôm đó.”

Trong video chỉ sóng âm—

hình ảnh.

Tiếng nhà đầu tư:

“Cậu điều là .”

Giọng đàn ông mềm, nhạt, nhưng quen thuộc đến đau.

Ngay đó là giọng nam trẻ, nhỏ:

“…Vâng.”

Giọng đó—

quá giống Hàn Tịch.

Cả Internet nổ tung:

“Nó tự đồng ý!”

“Hèn nhát, đáng chửi.”

“Lục Giản nó lợi dụng.”

“Đừng để thằng bước giới nữa.”

Hàn Tịch bất động.

Mắt nhòe .

Đó bộ chuyện.

Cậu .

ngoài cần sự thật.

Họ chỉ cần mẩu xương đủ để ném.

Cậu mím môi mạnh đến bật máu.

“…Không như …”

ai .

Không ai .

Khi Hàn Tịch bước công ty, ánh mắt còn là xa lánh nữa.

Mà là ghê tởm.

Một thực tập sinh bước ngang, hất vai :

“Tránh . Mày bẩn bỏ .”

Một khác :

“Nó đúng kiểu loại đó ha.”

, tự nguyện mà.”

“Nhà đầu tư bảo nó ngoan mà, ha~”

Tiếng như tiếng rắn bò nền gạch.

Hàn Tịch cúi đầu, nhanh hơn.

càng , tiếng thì thầm càng nhiều:

“Nhìn mặt mà hư vãi.”

“Nó tự rước họa mà còn giả bộ hại.”

“Lục Giản chắc ngu, thương hại nhầm .”

Cậu phản bác.

Không sức.

Ở cuối hành lang, quản lý phụ trách thực tập sinh đợi.

“Tới .”

Anh , mắt lướt từ đầu đến chân .

“Công ty gặp .”

“…Vâng.”

“Đi theo .”

Giọng hờ hững, như đang dẫn một món đồ trả cửa hàng.

Phòng họp tầng 4.

Nơi Hàn Tịch từng khát khao khi debut.

Hôm nay, như một kẻ sắp xét xử.

Bốn phía : tổng quản lý, giám đốc PR, giám đốc đào tạo, trợ lý pháp lý.

Không ai bảo .

Giám đốc PR mở lời:

“Hàn Tịch, tình hình mạng hiện tại ?”

“…Dạ .”

“Cậu ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình ảnh công ty.”

Hàn Tịch siết tay.

nhưng dám .

Giám đốc đào tạo lạnh giọng:

“Đừng giả ngây. Bản ghi âm giọng .”

“V… , nhưng—”

“Im.”

Tổng quản lý cắt lời.

“Chúng ở đây để giải thích.”

Hàn Tịch cúi đầu, bàn tay lạnh buốt.

Tổng quản lý tiếp:

“Cậu sẽ ký bản tự kiểm điểm.

Công ty sẽ để tạm dừng vô thời hạn.”

Cậu ngẩng đầu:

“…C…công ty… sẽ sự thật ạ?”

“Cậu nghĩ công ty sẽ ?”

Giám đốc PR nhạt.

“Thứ bước sân chơi của trẻ con.

Cậu lời ai đó, ‘gây chuyện’, chúng rửa cho ?”

Cậu run bắn.

… nếu công ty im lặng… sẽ nghĩ em—”

“Tội thuộc về .”

Giám đốc PR cắt lời.

“Và chỉ .”

Hàn Tịch mở miệng, nhưng tiếng trong đầu chen :

.

Lỗi là ở mày.”

Hàn Tịch lùi một bước.

Cậu như đ.á.n.h mạnh ngực.

Giám đốc :

“Còn về Lục Giản…

Từ hôm nay, cấm tuyệt tiếp xúc riêng với .”

“Em —”

“Chúng sẽ giám sát.”

Giọng tổng quản lý trầm, nặng như nắp quan tài.

“Nếu trái…

sẽ đuổi và bồi thường hợp đồng.”

Toàn Hàn Tịch mờ .

Tiếng như phát từ đáy giếng.

Cậu lẩm bẩm:

“…Vâng…”

“…Em hiểu …”

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cậu rõ—

là phòng họp lạnh,

chính đang lạnh.

Ở tầng khác của công ty, Lục Giản cũng gọi lên.

Tổng giám đốc ném điện thoại lên bàn:

“Cậu xem .”

Tin tức là:

“Lục Giản bênh vực sai

“Hành động bốc đồng ảnh hưởng đoàn phim”

“Fans thất vọng vì nghệ sĩ thiếu tự trọng”

Tổng giám đốc siết giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-11-tieng-vo-vun-sau-tam-kinh.html.]

“Hôm nay livestream xin .”

“Không.”

Lục Giản đáp ngay.

“Cậu nghĩ là ai?!”

xin bảo vệ cần bảo vệ.”

Giám đốc tiến đến, hạ giọng nhưng sắc như lưỡi dao:

“Vậy thì sự nghiệp của kết thúc.”

“Cậu đừng trách chúng cảnh báo.”

“Cứ .”

Lục Giản .

chịu.”

“Còn Hàn Tịch?”

Giám đốc nhếch môi.

“Cậu nghĩ chịu bao lâu khi thấy dần dần bóp nát?”

Lục Giản nắm chặt bàn.

Máu bật từ đốt ngón tay.

phản bác .

họ đang nhắm Hàn Tịch.

Anh đang dùng như công cụ để siết .

Trợ lý chạy , lắp bắp:

“Giản ca! Tin nóng!

Họ đăng bản ghi âm như… như bằng chứng thật!”

Lục Giản lấy máy, mở clip.

Chỉ 20 giây.

đủ để hiểu:

ai đó cắt ghép.

Anh siết máy đến mức gần bẻ đôi.

“…Thứ rác rưởi.”

“Giản ca… gì giờ…?”

“Tìm .”

Anh dậy.

tìm Tịch.”

“NHƯNG—!”

“Tìm.”

Đó là câu cuối cùng khi lao khỏi phòng.

Hàn Tịch xuống bằng thang máy cũ tầng 4.

Cửa đóng.

Không gian nhỏ hẹp khiến thấy khó thở.

Trong kính, bóng phản chiếu—

mờ, nhạt, run.

phía bóng

một bóng thứ hai.

Là bóng chính .

mờ hơn.

Tối hơn.

Hai mắt sâu như hố.

Hàn Tịch giật .

“…Không…”

Bóng .

Chỉ , chớp mắt.

Nhìn như thể đang :

.

Mày là đồ bỏ .

Mày hỏng hết .”

Hàn Tịch ôm đầu:

“Đừng… Đừng nữa…”

“Nếu mày biến mất…

sẽ nhẹ nhõm.”

“Không…”

“Anh cũng sẽ nhẹ nhõm.”

“Anh —!”

Cửa thang máy mở tinh một tiếng.

Không ai bên ngoài.

bóng thứ hai…

biến mất như từng tồn tại.

Chỉ còn Hàn Tịch đó, thở hắt, tay lạnh ngắt.

Cậu bước .

Chân loạng choạng.

Một thực tập sinh đến, huých vai mạnh:

“Tránh , đồ dơ.”

Hàn Tịch phản kháng.

Cậu bước tiếp—

như đang bước mặt đất nứt .

Ở phía bên hành lang, Lục Giản chạy đến tầng 4.

Trợ lý đuổi theo :

“Giản ca! Chậm !”

Anh quanh điên cuồng:

“Phòng tập ? Phòng đồ? Phòng thu?”

“Không thấy!”

Anh chạy qua dãy hành lang, từng phòng một.

Không .

Cuối hành lang cửa kính dẫn cầu thang.

Anh chạy

cửa thang máy đóng.

Trong cabin, Hàn Tịch đang cúi đầu.

Chỉ một vách kính.

Một lớp khí.

Lục Giản đập cửa thang máy:

“TỊCH!!!”

Hàn Tịch ngẩng đầu—

như giật.

Hai ánh mắt gặp .

Một giây.

chỉ một giây đó…

tim như rớt khỏi lồng ngực.

Miệng Lục Giản mấp máy:

“Đừng …”

Cửa thang máy từ từ khép .

Tít—

Cậu biến mất khỏi tầm mắt .

Lục Giản c.h.ế.t trân cửa thép.

Rồi đ.ấ.m mạnh nó—

đến khi khớp tay bật máu.

“Tiểu Tịch…

Đừng chạy khỏi …”

Chiều hôm đó, câu chuyện mạng leo lên mức kinh hoàng:

“Hàn Tịch bắt gặp chạy khỏi công ty”

“Công ty xem xét chấm dứt hợp đồng”

“Tin nặc danh: H.T chủ động tiếp cận nhà đầu tư từ

Cả showbiz đang đào mộ.

Ở cuối ngày, khi trời đổ mưa phùn, Hàn Tịch bước khỏi công ty—

áo mỏng, ô.

Điện thoại tắt nguồn.

Tiếng thì thầm trong đầu vang:

“Biến mất .”

“Không ai cần mày.”

“Anh đau vì mày.”

Hàn Tịch dừng giữa vạch sang đường, mưa rơi lên mặt.

Cậu ngước bầu trời .

“…Nếu em… tồn tại…”

Một chiếc xe tải chạy vụt qua, nước b.ắ.n tung tóe.

Cậu lùi .

Run.

Cậu bước tới.

Ý nghĩ biến mất len sâu.

Rất sâu.

Như rễ cây độc cắm lòng đất.

Loading...