Hoa Hoa Tương Ngọc - 25
Cập nhật lúc: 2024-09-29 08:36:51
Lượt xem: 455
Từ ngày đó, mẫu thân ta mới thực sự nhìn thấy sự bất lực của ta, tình mẫu tử trong bà mới dạt dào tuôn chảy. Cũng từ ngày đó, ta cuối cùng cũng không còn phải một mình đối mặt với đích mẫu và những người kia nữa.
Ta đã từng khao khát được rời khỏi Khương phủ biết bao. Khao khát được đưa mẫu thân ta đi thật xa.
Nhưng tất cả những điều này, đều bị hắn hủy hoại.
“Năm nay ta mười sáu tuổi, từ khi còn rất nhỏ ta đã biết, ta là thứ nữ, ta cần phải lấy lòng đích mẫu mới có thể đổi lấy một tương lai tốt đẹp cho mình. Thế tử khi mười sáu tuổi đang làm gì cơ chứ? Đang rong chơi, trêu mèo ghẹo chó, dùng một trăm lượng bạc mua một con dế, lại dùng một trăm lượng bạc mua một cái chậu nuôi dế. Bao nhiêu năm nay, tiền tiêu vặt hàng tháng của ta đều dùng để lấy lòng đám a hoàn bà tử bên cạnh đích mẫu, đừng nói là con dế một trăm lượng, e là có một lượng bạc cũng khó khăn.”
“Ta nghĩ, chỉ cần ta rời khỏi Khương phủ, là sẽ không cần phải nhìn sắc mặt đích mẫu mà sống, ta chỉ cần tìm một người đàn ông biết yêu thương ta, hắn sẽ yêu thương chiều chuộng ta, đợi ta đứng vững gót chân ở nhà chồng, ta sẽ bàn với phu quân, đón mẫu thân ta đến sống những ngày tháng yên ổn, không câu nệ thân phận của đối phương, chỉ cần người đó có phẩm hạnh tốt, dù hắn là người mổ lợn hay bán dầu, ta cũng không ngại ngần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-hoa-tuong-ngoc/25.html.]
“Mấy hôm trước, cha ta còn về nhà nói rằng có vài vị thư sinh học rộng tài cao, phẩm hạnh tốt đẹp, chỉ là gia cảnh nghèo khó, nghĩ ta dù sao cũng là con thứ, gả cho một thư sinh nghèo cũng là xứng đôi vừa lứa. Lúc ấy ta vui mừng khôn xiết, về nhà khoe ngay với mẫu thân, mẫu thân ta còn tính sắm sửa cho ta mấy gian hàng, để ta sau này đỡ phần vất vả. Vậy mà rốt cuộc, tất cả đều không bằng một câu nói nhầm của Tề Thế tử.”
Ta vừa khóc vừa cười, nỗi đau như lan ra từ tận đáy lòng, tê tái đến từng thớ thịt. Ta cứ ngỡ bấy lâu nay, ta đã chai sạn rồi. Nào ngờ đâu, ta vẫn biết đau, biết buồn.
“Ta thậm chí còn không có cơ hội phản kháng, bởi vì ta chỉ là một thứ nữ, bởi vì ta chẳng có chút quan trọng nào, cha ta thậm chí còn không hỏi ý kiến ta một lời, cứ thế đồng ý gả ta đi. Người người đều nói Tề Thế tử khó qua khỏi, ta ôm sẵn tâm thế thủ tiết mà bước vào cửa này, ngày ngày tận tâm chăm sóc, lật người, lau rửa, đọc sách cho chàng, vậy mà kết quả thì sao? Kết quả là Tề Thế tử vừa tỉnh lại, đã nói muốn để ta rời đi.”
Nói đến đây, nước mắt ta cứ như dòng suối không ngừng tuôn chảy. Từng giọt, từng giọt thấm ướt vạt áo trước ngực.