Hoa Hoa Tương Ngọc - 10
Cập nhật lúc: 2024-09-29 08:32:00
Lượt xem: 507
Ba chữ “tấm chồng tốt”, đích mẫu nói với giọng chậm rãi.
Bà ta không thể nắm thóp mẫu thân ta, bởi vì năm đó cha ta để lấy lòng mẫu thân ta, đã lấy giấy bán thân của bà ấy từ tay đích mẫu, mẫu thân ta không còn là con cá nằm trên thớt của bà ta nữa. Cho nên bà ta nắm thóp ta.
Lưng ta vốn đã khom, lúc này lại càng thêm cong mấy phân. Xương sống một khi đã cong, muốn thẳng lại, cần phải được mài giũa nhiều lần mới có thể khôi phục sự kiêu hãnh vốn có.
Ta không có ưu điểm nào khác, chỉ duy có sự kiên nhẫn. Sẽ có một ngày, ta sẽ đứng thẳng lưng trước mặt đích mẫu. Ta cũng sẽ đường hoàng đón mẫu thân ta đi. Cái lồng giam nhà họ Khương này, ai thích ở thì ở!
Hãy ghi nhớ sự sỉ nhục hôm nay, đây đều là những thử thách trên con đường thành công của ta. Hôm nay mụ ta nắm thóp ta, ngày sau sẽ là ta nắm thóp mụ ta. Ta nhất định sẽ làm được!
Trời thu trong xanh, gió mát hiu hiu, lá vàng rơi xào xạc trải dày trên mặt đất, giẫm lên còn nghe thấy tiếng lá khô vỡ vụn. Người hầu trong sân quét dọn bận rộn không ngơi tay. Còn ngày cưới của trưởng tỷ được định vào mùa xuân năm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-hoa-tuong-ngoc/10.html.]
Tống biểu ca cao lớn oai phong, bước đi mạnh mẽ như hổ như gió, không phải là người kiểu cách kiêu ngạo. Đối với mấy tỷ muội chúng ta, dù là con thứ, chàng cũng đối xử rộng rãi không thiên vị, không bao giờ cố ý xa lánh cũng không cố ý tiếp cận.
Những ngày ở nhà mẹ đẻ xem ra cũng không còn nhiều, Khương Uyển lại một lần nữa muốn ra ngoài tham gia hội thơ gì đó. Nàng ta nói là tiểu Quận chúa phủ Trưởng công chúa Khánh Dương mở tiệc, định tại đại sảnh Huệ Hiền cư, đã gửi thiệp mời cho không ít tiểu thư khuê các trong kinh thành.
Ta là một thứ nữ, không muốn tham gia, cũng không có tư cách tham gia, hơn nữa văn thơ của ta bình thường, nhiều nhất chỉ có thể làm thơ vui đùa. Cái ta giỏi nhất, thực ra là xem sổ sách. Nhưng Khương Uyển muốn đi, những người tỷ muội khác nàng ta lại không vừa mắt, chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn ép ta cùng nàng ta đi.
Sau khi có hôn ước, nàng ta bị giam cầm nhiều hơn, chỗ này không được đi, chỗ kia cũng không được đến. Nhưng nếu kéo theo ta, người muội muội chưa có hôn ước để làm cớ, thì người khác cũng không tiện nói gì thêm.
Dưới sự uy h.i.ế.p và dụ dỗ, ta đành phải tiếp tục ăn mặc giản dị, theo nàng đi góp vui.
“Tiểu thư nhà họ Lưu cũng dám cả gan đến dự thi, nét chữ nguệch ngoạc như gà bới, ta còn chẳng thèm liếc mắt!”