Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 359: Hung Thủ Là Kẻ Khác

Cập nhật lúc: 2025-11-17 04:56:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người vốn đang lấy đồ ăn cho Vệ Dịch thấy tiếng, liền , vui với lão nhân gia:

 

“Giờ ? Đã đến trễ nửa canh giờ.”

 

“Thật sự xin đại gia, hôm nay đường dễ , mắt kèm nhèm, nên chậm một chút, sẽ thế nữa.”

 

“Thôi thôi, mau dọn đồ .”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Vâng .”

 

Lão nhân gia , vội vàng khiêng từng sọt rau củ xe .

 

Kỳ thực lúc đến đưa đồ ăn cũng gì lạ, quy định của Cao Sơn trại, đưa củi đưa thức ăn, đều đến buổi tối.

 

Người trong phòng bếp và Tiểu Ngư một bên, trơ mắt lão nhân gia tự dọn đồ .

 

Đầu óc Vệ Dịch xoay chuyển một chút, liền xắn tay áo lên, mặt nở nụ của đứa trẻ to xác, lon ton chạy tới phụ dỡ hàng, hăng hái khiêng .

 

Còn quên : “Lão gia gia, tới giúp ông.”

 

Lão nhân gia dường như dọa sợ, vội kéo Vệ Dịch : “Vị đại gia , vẫn là để tự .”

 

“Không , khỏe lắm, ông cứ nghỉ ngơi .”

 

Giành việc như thể đang nịnh nọt.

 

Tiểu Ngư hừ một tiếng, kéo tên sơn phỉ trong phòng bếp : “Đồ ngốc đúng là đồ ngốc, việc mà cũng giành .”

 

Thế là, hai liền trơ mắt Vệ Dịch mồ hôi đầm đìa dọn đồ.

 

Hù ~

 

Cuối cùng cũng dọn xong!

 

“Đa tạ vị đại gia , đa tạ đại gia…” Lão nhân gia cúi rạp cảm ơn.

 

Vệ Dịch đỡ tay ông lão: “Ta đại gia, tên Vệ Dịch, chữ Vệ trong bảo vệ, chữ Dịch trong dịch trạm.”

 

A?

 

Lão nhân gia chữ, dù lọt tai là .

 

Tiểu Ngư và tên sơn phỉ khoanh tay ngực, khinh thường liếc một cái.

 

Còn quên nhỏ giọng mắng một câu: “Văn nhân liền thích khoe chữ, mở miệng là một đống từ.”

 

Phụt ——

 

Khổng Tử và Mạnh Tử mà thấy chắc hộc máu.

 

Ngay khi Vệ Dịch dọn xong, lúc đặt từng chiếc sọt rỗng trở xe, lơ đễnh nhét vật trong tay áo đáy sọt.

 

Thần quỷ !

 

Căn bản ai chú ý tới.

 

Ngay cả lão nhân cũng phát hiện, đó liền đẩy xe rời .

 

Vệ Dịch gãi gãi đầu, xoay hỏi Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư ca ca, vì ngươi trả tiền? Lão gia gia đưa đồ ăn cho các ngươi, vất vả lắm.”

 

“Trả tiền?”

 

Từ mới mẻ ghê!

 

Tiểu Ngư vô sỉ : “Giao đồ ăn cho Cao Sơn trại chúng , là phúc khí của lão già đó, còn đòi tiền, mơ .”

 

mà…”

 

“Đừng nhưng mà, mau cầm đồ ăn của ngươi cút .”

 

Hắn tiện tay nhét mấy cái màn thầu lòng Vệ Dịch, đó đẩy về phía phòng chứa củi.

 

Mà lúc trong phòng chứa củi!

 

Kỷ Vân Thư dựa đống cỏ lưng, thể càng lúc càng lạnh, lồng n.g.ự.c cũng càng lúc càng nặng.

 

Ánh mắt ngừng bên ngoài.

 

Lại thấy tiếng ngoài cửa hô một tiếng “Nhị đương gia”.

 

Triệu Thanh gì thì cũng là nhị đương gia của Cao Sơn trại, là em ruột của đại đương gia. Tuy giám sát, nhưng nghĩa là cấm túc.

 

“Mở cửa.” Hắn lạnh lùng .

 

“Cái …”

 

“Mở cửa!”

 

Hắn quát lớn một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-359-hung-thu-la-ke-khac.html.]

Người nọ nuốt nước bọt, hèn nhát mở cửa .

 

Ánh trăng hòa cùng ánh đèn lồng đột ngột chiếu , Kỷ Vân Thư chói mắt.

 

Nàng bản năng nhắm mắt , mới từ từ thích ứng, ngẩng đầu , trong tầm mắt, là ảnh cao lớn vạm vỡ của Triệu Thanh, từ ngoài cửa bước , giống như mây đen áp đỉnh ập về phía nàng.

 

Cánh cửa phía đóng .

 

Triệu Thanh cúi đầu nàng, dù cho gương mặt ẩn trong bóng tối, vẫn thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của nàng, gần như trắng như tờ giấy.

 

“Ngươi đúng là sợ c.h.ế.t.” Triệu Thanh lên tiếng.

 

Kỷ Vân Thư miễn cưỡng : “Nhị đương gia cũng ? Dám đơn thương độc mã đến đây cứu .”

 

“Ngươi cho rằng đến cứu ngươi?”

 

“Đương nhiên .” Kỷ Vân Thư : “Nhị đương gia khi trở mặt với đại đương gia, một năm cũng tới đây, vì cứu mà đến nơi ?”

 

“Ngươi đúng là thông minh.” Triệu Thanh , dứt khoát khuỵu một gối xuống, để tầm mắt ngang bằng với nàng.

 

Cặp mắt thâm thúy , tựa như một vũng thanh tuyền, mang theo một vẻ sạch sẽ thấu .

 

Đến nỗi Triệu Thanh một thoáng chìm sâu đó!

 

Hắn vội vàng đảo mắt, ánh mắt lạnh lùng trở , khuôn mặt đầy râu quai nón trở nên nghiêm trọng.

 

Nói: “Nếu là thông minh, ngươi thử xem, xông đây?”

 

“Tại hạ .”

 

“Ồ? Kỷ nổi danh khắp kinh thành, thế mà cũng chuyện đoán ?”

 

Ặc?

 

Bàn tay đặt đầu gối của Kỷ Vân Thư run lên.

 

Trong ánh mắt giấu một tia kinh ngạc.

 

“Làm ngươi ?”

 

“Chỉ cần điều tra một chút, đại khái là thể . Kỳ thực đó, cũng chỉ đang đ.á.n.h cược với chính . Bất quá thấy ngươi phản ứng như , xem cược đúng .”

 

Kỷ Vân Thư chau mày: “Ngươi tốn công tốn sức tra phận của , chắc cũng phận của vị công tử cùng nhỉ?”

 

Triệu Thanh, gã đàn ông thô kệch , hiếm khi bình tĩnh đến , chậm rãi : “Gần đây, trong kinh thành xảy một chuyện lớn. Nghe Dung Vương mệnh rời kinh, Ngự Phủ huyện để tra ngân sách cứu trợ thiên tai gì đó. Hoàng tử rời kinh, còn là mệnh, động tĩnh gây lớn. Hơn nữa, Dung Vương rời kinh, là cùng vị Kỷ nổi danh . Và bản lĩnh g.i.ế.c ba bốn mươi thủ hạ của Triệu Hoài, Dung Vương, thì là ai?”

 

Không câu hỏi, mà là khẳng định!

 

Kỷ Vân Thư chằm chằm . Người đàn ông , kỳ thực chút đáng sợ.

 

Hắn giống Triệu Hoài. Hắn bề ngoài vẻ thô cuồng, nhưng tâm tư, vô cùng kín đáo tỉ mỉ.

 

Đặc biệt là cặp mắt tinh , phù hợp với hình tượng hiện tại của chút nào.

 

Kỷ Vân Thư : “Nếu ngươi đoán thứ, bằng cũng đoán thử một chuyện.”

 

“…”

 

“Ngươi giúp tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Cửu Nhi.”

 

“Ặc!”

 

Triệu Thanh bất ngờ!

 

Thân rõ ràng khựng , đó run lên vài cái, mới từ từ bình tĩnh . Bàn tay chống lên đầu gối, thẳng dậy.

 

Trong ánh mắt, toát một tia thương cảm.

 

Hắn cụp mắt, xuống đỉnh đầu Kỷ Vân Thư, một lúc lâu , mới nhẹ giọng : “Lúc Cửu Nhi c.h.ế.t, ở bên cạnh nàng. Nàng đẫm m.á.u đất, bên cạnh, là Triệu Hoài. Lúc đó, trong tay cầm một thanh kiếm, cũng chính là thanh kiếm đó, đ.â.m c.h.ế.t Cửu Nhi.”

 

“Nếu ngươi đều Cửu Nhi c.h.ế.t như thế nào, vì còn giúp ngươi tra?”

 

“Ta chỉ là hoài nghi.”

 

“Hoài nghi cái gì?”

 

“Hoài nghi… hung thủ là kẻ khác.”

 

Kỷ Vân Thư xong, liền từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt siết chặt, tiếp tục hỏi: “Vì hoài nghi như ?”

 

Triệu Thanh dừng một chút: “Triệu Hoài là ca của , tính tình . Nếu g.i.ế.c, sẽ phủ nhận. mà, chịu thừa nhận g.i.ế.c Cửu Nhi. Ta cũng , rốt cuộc nên tin , là tin những gì thấy.”

 

Do dự!

 

Rối rắm!

 

Cái nút thắt đó, chôn chặt trong lòng một năm.

 

Kỷ Vân Thư hỏi một câu: “Vậy ngươi thể cho , tên Cửu Nhi đó, rốt cuộc là ai?”

 

 

Loading...