Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 357: Thẻ Bài?
Cập nhật lúc: 2025-11-17 04:56:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao chứ? Thư Nhi nhất định đau lắm. Lần nào cũng , mặc kệ xảy chuyện gì, đều . Ta thích Thư Nhi như , đau là đau, khổ sở là khổ sở, vì ? Hơn nữa Thư Nhi mỗi uất ức cũng , giấu trong lòng. Mẹ , lời trong lòng thể giấu, như sẽ dễ sinh bệnh, bệnh cả đời, sẽ vui vẻ. Không vui vẻ, sẽ khổ sở. Thư Nhi chẳng lẽ khổ sở ?”
Hắn nghiêng đầu, cặp mắt trong veo ánh trăng chiếu rọi càng thêm lấp lánh, lóe lên vẻ ngơ ngác nghi hoặc.
Khi những lời , Kỷ Vân Thư bất giác đỏ hoe mắt, trong lòng như trào dâng vị chua, đau xót, thể cảm giác đó.
May mắn, cặp mắt đỏ hoe giấu trong bóng tối.
Một lúc lâu thấy Kỷ Vân Thư đáp , Vệ Dịch tiếp: “Thư Nhi, kỳ thực . Ta đưa đến chỗ Mộ Nhược ca ca là vì chữa bệnh cho , là hy vọng thể khỏe . Những điều đều . Muội đối với , đối với Cảnh Dung ca ca cũng , chỉ là nay bao giờ . Thư Nhi, trong lòng nhất định nhiều chuyện. Mẹ , nữ hài tử nhiều, trong lòng đều tâm sự. Muội với ?”
Nếu là ngày thường, Vệ Dịch lải nhải ngừng thế , Kỷ Vân Thư nhất định sẽ đau đầu.
lúc , lòng nàng như một luồng gió ấm thổi qua, từ trong ngoài bao bọc lấy nàng, vững chãi ấm áp.
Nàng khẽ lắc đầu.
“Vệ Dịch, sẽ hiểu .”
“Vì ?”
“Chỉ cần vui vẻ sống, mới là tất cả những gì thể cho . Những chuyện khác, càng nhiều, ngược càng cho .”
“Vì ?”
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng nâng tay, vuốt ve mái tóc mềm mại của , nghiêng cổ, đón lấy cặp mắt sáng trong .
Nói: “Vệ Dịch, bây giờ chút hối hận. Ta thật mong vĩnh viễn đều như bây giờ, bình thường, hiểu thứ. Vui vui vẻ vẻ, vô ưu vô lự, mới là cuộc sống của .”
Nàng quả thực hối hận!
Kỳ thực, Vệ Dịch như gì ?
Làm một phiền não, mới là vui vẻ nhất!
Vệ Dịch ngốc ngốc nàng, dường như hiểu, dường như hiểu.
Chỉ là thẳng lưng, kiên định vỗ vỗ ngực: “Thư Nhi đừng lo, thể tự chăm sóc , thật đó.”
Nói xong, từ trong ống tay áo lấy mảnh vải bằng m.á.u và chiếc lắc chân lục lạc , đặt trong lòng bàn tay, tiếp tục : “Thư Nhi, bảo đem hai thứ đưa ngoài ? Ta hứa với , nhất định sẽ tìm cách .”
Kỷ Vân Thư nghiêm mặt, thoáng ngoài, nắm lấy tay Vệ Dịch.
Nhắc nhở: “Nói nhỏ thôi, thể để bên ngoài .”
“Hiểu .”
“Vệ Dịch, kỹ đây, cứ coi như và chơi trò giấu đồ vật. Huynh bây giờ giả vờ đau bụng, với bên ngoài vệ sinh. Sau đó đói bụng, đến phòng bếp. Bọn họ cũng gây thêm chuyện, tất nhiên sẽ khó . Lúc đó, qua giờ cơm, trong phòng bếp nhiều, nhưng chắc chắn sẽ . Huynh xem ai mang đồ ngoài, hoặc là một ít đồ ăn thừa cần xử lý, liền giấu đồ vật đó.”
“Giấu cơm thừa canh cặn ?”
“Ừm.”
“Được, .”
“ nếu , lập tức về, tuyệt đối thể để xảy chuyện.”
“Ừm.”
Vệ Dịch gật đầu thật mạnh.
Ngay đó dậy : “Thư Nhi, thế nào . Trước ở nhà, Sơn ca ca thường xuyên cùng chơi trò giấu đồ vật, nào cũng thắng bọn họ.”
“Đừng để xảy chuyện.”
“Ừm.”
Vệ Dịch xoay , liền siết nắm tay đập mạnh cửa.
Hai tên sơn phỉ canh gác bên ngoài thấy động tĩnh, mặt đen , đến bên cửa sổ, hỏi trong: “Đập cái gì mà đập?”
Vệ Dịch : “Ca ca, đau bụng.”
“Thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-357-the-bai.html.]
“Ta nhà xí.”
“Đi cái gì mà ? Bên trong rộng thế, giải quyết luôn trong đó ?” Tên quát.
“Không chịu!” Vệ Dịch phản bác: “Ta ở đây, nhà xí, đưa nhà xí…”
Ồn ào!
Chỉ thấy hai bên ngoài bắt đầu bàn luận.
“Hay là mau đưa .”
“Không , đại đương gia dặn trông chừng cẩn thận.”
“ đại đương gia cũng , thể để xảy chuyện. Hơn nữa lúc , tâm trạng đại đương gia , nếu náo loạn đến chỗ ngài , chúng gánh nổi . Nói nữa, một tên ngốc thì giở trò gì? Đây vẫn là trong trại mà.”
Người nọ suy nghĩ một hồi, thấy cũng lý.
Liền mềm giọng, đồng ý: “Ngươi dẫn , ở cùng một tên ngốc.”
“Được!”
Kết quả là ——
Cửa liền mở .
Người nọ túm Vệ Dịch ngoài, còn quên oán giận một câu: “Chỉ tên tiểu tử nhà ngươi là lắm chuyện nhất. Bị chuốc nhiều rượu như mà còn tỉnh táo thế, thứ tiểu thư sinh cho ngươi uống đúng là linh nghiệm thật, hôm nào cũng thử xem.”
Rầm ——
Cửa đóng !
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Kỷ Vân Thư xa xa còn thấy giọng Vệ Dịch.
“Ngươi đừng kéo , thích ngươi. Vừa chính ngươi là kẻ chuốc rượu hăng nhất, ghét ngươi.”
“Ta cũng thích ngươi, đồ ngốc.”
“Ngươi mới là đồ ngốc, cả nhà ngươi đều là đồ ngốc.”
Tiếng càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ…
Tim Kỷ Vân Thư thắt , vô cùng lo lắng.
Mà trong lúc lo lắng, nàng đột nhiên cảm thấy bên hông cấn đến đau, khẽ nhíu mày, đưa tay, lấy vật bên hông .
Kẹp giữa đầu ngón tay nàng là một miếng gỗ mỏng hình vuông dẹt, kích thước chừng năm centimet, sờ vô cùng bóng loáng, bốn góc cũng mài giũa tròn trịa.
Cũng bằng loại gỗ gì, màu sắc đó, đậm nhạt xen kẽ, giống như bức tranh thủy mặc nhòe , vô cùng mắt.
Mà trung tâm miếng gỗ, điêu khắc một hoa văn tinh xảo.
Như là văn tự thời viễn cổ, tựa như giáp cốt văn, càng giống một đóa hoa.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng cọ xát lên hoa văn, trong đầu, dần hiện lên một mảng ký ức của nguyên chủ.
“Vân Thư, đây là con để cho con, con nhớ kỹ, nhất định mang theo bên , bất luận là ai cũng , cũng lấy thẻ bài . Con cất kỹ, ngàn vạn đừng mất.” Đó là giọng của ma ma chăm sóc nàng năm đó.
“Vì ạ?” Giọng nữ non nớt.
“Con đừng hỏi nhiều, tóm con nhớ kỹ lời . Đây là con để cho con, là thứ quan trọng nhất đời, con dùng mạng để bảo vệ.”
Nếu nàng nhớ lầm, lời , hẳn là lúc nguyên chủ bảy tám tuổi, vị ma ma chăm sóc nàng với nàng.
Năm năm qua, Kỷ Vân Thư mơ hồ một ít trong đầu.
Mà năm năm qua, nàng kỳ thực tra ít văn tự, cũng thể tra bất cứ thông tin gì về tấm thẻ bài .
Mãi cho đến lâu đây, khi nàng thấy con thú nhồi bông trong bọc quần áo của Tạ đại nương ——
Trên con thú nhồi bông cũ nát đó, thế mà thêu một hoa văn giống hệt như tấm thẻ bài .
Cho nên, nàng mới kiên định tra vụ án đó như , cho dù… thật sự mất mạng!