Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 345: Để hắn ra tay tàn sát sao?

Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:55:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưởng quầy , nhịn mà đập đùi thùm thụp. Tức á!

 

Kỷ Vân Thư hiểu nỗi khổ của lão, ánh mắt về phía Triệu Thanh đang bên . Nàng đưa ngón tay thon dài chỉ xuống: “Vậy là ai?”

 

“Đó là nhị đương gia của Cao Sơn trại.”

 

“Cao Sơn trại?”

 

!”

 

Thế là, chưởng quầy liền đem chuyện của Cao Sơn trại kể hết cho nàng, đem những gì lão đơn giản một .

 

Kỷ Vân Thư đại khái qua một lượt.

 

“Nói như , đại đương gia và nhị đương gia quan hệ vẫn luôn ?”

 

“Là , hai họ một năm đấu đá ngươi c.h.ế.t sống.”

 

Nàng gật đầu. Minh bạch! Trong lòng cũng tính toán.

 

Kỳ thật, nàng hứng thú với Triệu Thanh, chỉ là rõ ngọn ngành, để khi hành động cũng tiện hơn nhiều. Rốt cuộc, nếu Cảnh Dung và đám cứ đối đầu như , nhất định sẽ xảy một trận ác chiến, kết quả là ngươi c.h.ế.t sống, m.á.u chảy thành sông.

 

Đôi mắt nàng khẽ đảo, “Chưởng quầy, ngươi khách điếm của khôi phục như xưa ?”

 

Khôi phục như xưa?

 

“Ý công tử là, đám đó sẽ tới đây nữa?”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Ừm?”

 

Chưởng quầy kích động, vội : “Nếu thật sự như , công tử, cả nhà xin tạ ơn ngài.”

 

mà, ngươi giúp một việc.”

 

“Công tử mời .”

 

Kỷ Vân Thư liền ghé tai lão thì thầm vài câu. Chưởng quầy vẻ mặt kinh ngạc, nhưng vội vàng gật đầu, lập tức chuẩn .

 

Sau đó, Kỷ Vân Thư nhà lấy một ít đồ vật, đang xuống lầu. Cố tình ——

 

Mộ Nhược đột nhiên xuất hiện mặt nàng, trong tay vẫn xách một bầu rượu, gác lên lan can lầu hai, say khướt liếc thế cục bên , đó nốc một ngụm rượu. Nói với Kỷ Vân Thư: “Ngươi bây giờ xuống, cũng giải quyết vấn đề, Cảnh Dung ở đó, yên tâm .”

 

“Để tay tàn sát ?” Kỷ Vân Thư chất vấn.

 

Mộ Nhược : “Có đôi khi, là ép bất đắc dĩ.”

 

Diệc Vương!”

 

Cho nên, thể giống như Diệc Vương, dùng g.i.ế.c chóc để giải quyết vấn đề. Mộ Nhược trong lòng chấn động, động tác chuốc rượu cũng ngừng , nhưng chỉ sững sờ một lát, bật , : “ , Cảnh Dung Diệc Vương, con đường đó, nên .”

 

Nói xong, liền tránh đường, để Kỷ Vân Thư xuống.

 

Hôm nay của Cảnh Dung g.i.ế.c nhiều của Cao Sơn trại như , hành vi đó, là thủ đoạn của Cảnh Diệc, nhưng hôm nay Cảnh Dung hạ sát lệnh, điều vô hình trung, Kỷ Vân Thư chút lo lắng. Lo lắng Cảnh Dung sẽ trở thành Cảnh Diệc!

 

Kỷ Vân Thư xuống, Lang Bạc liền chú ý tới nàng. “Kỷ ?”

 

Cảnh Dung lập tức xoay , thấy nàng xuống, lập tức mắng: “Đi lên!”

 

nàng , mà cất bước tới. Triệu Thanh thì tò mò nàng. Tên tiểu thư sinh , da thịt non mịn! Giống như nữ nhân .

 

Khi Kỷ Vân Thư tới, Cảnh Dung dùng sức giữ chặt cổ tay nàng. Cảnh cáo: “Ta lặp nữa, lên.”

 

Kỷ Vân Thư dùng đôi mắt sáng trong mà bình tĩnh : “Chuyện diệt phỉ, việc của ngươi, đừng bẩn tay .”

 

“……”

 

Nói xong, Kỷ Vân Thư gạt tay , tới mặt Triệu Thanh. Ánh mắt chút sợ hãi đối diện với ánh mắt tò mò của Triệu Thanh, nàng thản nhiên , :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-345-de-han-ra-tay-tan-sat-sao.html.]

 

“Trong rừng núi một khách điếm nhỏ, là nơi để đường qua đặt chân, để một mái ngói che đầu, đó là may mắn của bách tính. Nhị đương gia dẫn tới đây, chặt đứt mái ngói che đầu của khác, khiến họ nước dám uống, phòng dám , nơi đặt chân dám dừng, đó là nỗi sợ của bách tính. Sao nhị đương gia thể thương xót, xem như cho những đường xa cầu một đêm yên giấc, để ngày mai còn lên đường?”

 

Lời , Kỷ Vân Thư từng câu từng chữ, hề ngắt quãng. Nói lời văn vẻ cho sơn phỉ , đương nhiên là vô nghĩa! Triệu Thanh hiểu, còn vô cùng kiên nhẫn nàng xong.

 

“Hóa trong đám các ngươi, chỉ vũ phu và ch.ó săn, mà còn cả một tiểu thư sinh a. Nói năng văn vẻ cũng êm tai, đại gia đây thích. mà, hôm nay đại gia chính là đấy, mái ngói cái gì, yên giấc cái gì, đều là ch.ó má. Ở đây, là Triệu Thanh chủ, chính là vương pháp.”

 

Kỷ Vân Thư : “Đại Lâm, bắc đến Bắc Lương, tây đến Nghi Thành, đông đến Tắc Quan, nam đến Hoàn Cương, tất cả đều thuộc phạm vi quản hạt của luật lệ Đại Lâm, thứ, đều tuân theo luật lệ.”

 

“Luật pháp, đừng luật pháp với , triều đình nếu bản lĩnh, sớm phái tới .”

 

“Cho nên, nhị đương gia thật sự rời ?”

 

“Các ngươi bản lĩnh đó ?” Khiêu khích!

 

Kỷ Vân Thư vô cùng bình tĩnh. so với Kỷ Vân Thư, Cảnh Dung kìm tính tình, định tiến lên. Bỗng chốc ——

 

Trong đám kẻ hô lên: “Ngứa quá!”

 

, ngứa quá, đều ngứa!”

 

“Tay đỏ hết , nổi lên bao nhiêu chấm đỏ.” ……

 

Những tiếng la hét lộn xộn bắt đầu vang lên. Rất nhanh, ngay cả Triệu Thanh cũng bắt đầu ngứa, nhíu mày gãi cánh tay, tay áo vén lên, mới phát hiện cũng nổi nhiều chấm đỏ nhỏ.

 

“Tại như ?” Triệu Thanh thắc mắc.

 

Trừ Kỷ Vân Thư, Cảnh Dung, và các thị vệ, tất cả đám sơn phỉ đều bắt đầu phát ngứa. Ai nấy đều gãi sồn sột!

 

Cảnh Dung ghé sát bên Kỷ Vân Thư, hỏi: “Vì như ?”

 

“Ta bảo chưởng quầy đem bột khoai trộn với thảo mộc ngâm rượu trắng, đó đốt lên, tán khí khắp lầu một. Một khi dính , sẽ sưng đỏ ngứa ngáy .”

 

“Vì phát hiện?”

 

“Bởi vì thảo mộc ngâm rượu trắng khi đốt lên, là vô hình vô vị.”

 

“Vậy chúng triệu chứng?”

 

“Bởi vì lúc xuống đây, rắc nước gừng lên ngươi, Lang Bạc, và mấy vị thị vệ , nên mới .”

 

Nữ nhân , quả thực thần thông! Cảnh Dung thể bội phục nàng!

 

Hai một hỏi một đáp, chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng Triệu Thanh ngứa ngáy khó chịu mà tính tình trở nên cáu bẳn. Hắn chất vấn Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung: “Các ngươi rốt cuộc gì?”

 

Kỷ Vân Thư đáp: “Đây là một loại độc, một khi dính , sẽ thấm xương cốt, nhẹ thì ngứa ngáy thôi, nặng thì, da thịt sẽ thối rữa, trở thành một cái xác sống .”

 

“Ngươi……”

 

loại bệnh , cũng chữa .”

 

Triệu Thanh , “Đưa giải d.ư.ợ.c cho .” Xòe tay !

 

Kỷ Vân Thư để ý. Ngược : “Muốn giải d.ư.ợ.c đương nhiên thể, nhưng, ngươi đồng ý với một chuyện.”

 

Hử? Triệu Thanh kinh ngạc. Vừa gãi : “Chuyện gì?”

 

“Từ nay về , phép đến khách điếm nữa.”

 

“Nếu đồng ý thì ?”

 

“Vậy ngươi và thủ hạ của ngươi sẽ ngứa ngáy vô cùng, cuối cùng, chừng chịu nổi, mà c.h.ế.t.”

 

Đây là uy h.i.ế.p trắng trợn! Triệu Thanh Triệu Hoài, thấy bên cạnh khó chịu như , tự nhiên nỡ vì mặt mũi và ngạo khí, mà so đo với Kỷ Vân Thư. Quả là đại trượng phu co dãn .

 

Thế là : “Được, đem giải d.ư.ợ.c đây.” Rất dứt khoát!

 

 

Loading...