Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 344: Đại Lâm cái gì, vương pháp cái gì
Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:15:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ là một con ch.ó săn!”
Triệu Thanh châm chọc.
Lang Bạc , mắt long lên giận dữ, hai lời, rút kiếm chĩa thẳng Triệu Thanh!
ngờ Triệu Thanh thủ cực , né mũi kiếm đang chĩa tới một cách chuẩn xác, hai tay nắm quyền còn quên đ.á.n.h trả.
Hai liền lao giao đấu!
Đám sơn phỉ nhị đương gia của lợi hại, căn bản lo lắng, ngược còn ồn ào hò hét bên cạnh.
Kẻ đập bàn!
Kẻ uống rượu xem kịch!
Kẻ cầm d.a.o gõ xuống đất!
Đủ loại âm thanh!
Nhân lúc bên đang ầm ĩ, Đại Chuỳ và Thiết Tam đang trốn ở lầu hai liền nhân cơ hội lẻn xuống.
Thiết Tam kéo Đại Chuỳ, hỏi: “Đại Chuỳ, của nhị đương gia đ.á.n.h với chúng.”
“Ta , chúng mau trốn, về tìm đại đương gia, để đại đương gia báo thù cho chúng .”
“Ừ, g.i.ế.c nhiều của chúng như , thù nhất định báo. Hy vọng nhị đương gia g.i.ế.c hết bọn chúng, đỡ chúng tay.”
“Nhảm, thù là thù của Cao Sơn trại chúng , báo cũng do chúng báo.”
“Phải !”
Hai lom khom về phía , thừa dịp ai chú ý, liền chuồn khỏi khách điếm!
Mà bên ——
Triệu Thanh và Lang Bạc đang đ.á.n.h túi bụi!
Triệu Thanh rõ ràng chắc chắn hơn Lang Bạc nhiều, tay cũng tàn nhẫn hơn.
Mấy chục chiêu trôi qua, Lang Bạc rơi thế yếu, khi thanh kiếm trong tay đ.â.m tới, cổ tay một lực cực mạnh đ.á.n.h trúng, ngay đó liền mất hết sức lực, thanh kiếm trong tay Triệu Thanh đoạt mất.
Mà đợi Lang Bạc kịp phản ứng, thanh kiếm kề lên cổ .
Thị vệ phía thấy , lập tức rút kiếm tiến lên.
Triệu Thanh dùng thanh kiếm trong tay khẩy nhẹ lên cổ Lang Bạc, cặp mắt lười biếng mang theo lệ khí, loáng thoáng ẩn hiện mái tóc rối.
Trầm giọng : “Dám động thủ, liền g.i.ế.c !”
Mấy thị vệ đành tại chỗ, tra kiếm về vỏ.
Triệu Thanh với Lang Bạc: “Muốn sống, thì mau mang của ngươi cút , ghét nhất là loại ch.ó săn như ngươi!”
Lang Bạc cũng là kẻ nóng nảy, mang một cỗ quật cường.
“Ngươi g.i.ế.c, thì g.i.ế.c .”
“Ngươi nghĩ dám?”
“Lũ sơn phỉ các ngươi gì mà dám? sớm muộn gì triều đình cũng sẽ phái tới tiêu diệt các ngươi.”
Lời của Lang Bạc, lập tức gây một tràng lớn.
Rõ ràng, bọn họ căn bản sợ triều đình.
Triệu Thanh lạnh một tiếng, miệt thị : “Triều đình cũng mặc kệ, ở đây, lão tử chính là vua.”
Bỗng nhiên ——
“Vua?”
Giọng nam trầm thấp hùng hậu từ cầu thang lầu hai truyền đến.
Mọi đều dời mắt qua!
Cảnh Dung bước xuống, đôi mắt băng hàn, lạnh buốt ba thước, một áo gấm từ lụa thượng hạng, dường như mang theo cả gió!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Người xung quanh ngơ ngác , đây là loại ở ?
Triệu Thanh đón nhận ánh mắt của , vô hình trung, ngầm so kè.
Giây , Cảnh Dung vươn ngón trỏ và ngón giữa, gạt nhẹ thanh kiếm cổ Lang Bạc, mắt bao , đẩy kiếm .
Nhìn như dùng sức, nhưng bàn tay Triệu Thanh rõ ràng cảm nhận một luồng lực đạo từ đối phương, bàn tay nới lỏng, thanh kiếm liền Cảnh Dung thuận thế hất văng lên.
Thanh kiếm xoay 180 độ , chuôi kiếm liền chuyển tới mặt Lang Bạc, vươn tay nắm lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-344-dai-lam-cai-gi-vuong-phap-cai-gi.html.]
“Lui .” Cảnh Dung lệnh.
Lang Bạc liền cầm kiếm lui sang một bên.
Triệu Thanh và Cảnh Dung đối diện!
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Cảnh Dung : “Dưới gầm trời thể xưng vương, là Kỳ Trinh Đế đương kim, ngươi.”
“……” Triệu Thanh gì.
“Sơn Hoài huyện cách kinh thành xa, triều đình phái tới diệt phỉ là mặc kệ, cũng sợ hãi, mà là nơi ở vị trí trọng yếu, một khi xảy sai sót, sẽ vạ lây đến bá tánh kinh thành và xung quanh Sơn Hoài huyện. nếu hôm nay ngươi thương của , đảm bảo, các ngươi ai khỏi đây .”
Lời nếu đổi là khác , tất sẽ coi thường, nhưng Cảnh Dung khác.
Triệu Thanh với ánh mắt dò xét, : “Nói năng văn vẻ, lão tử hiểu. Đại Lâm cái gì, vương pháp cái gì, ở đây, đều là gì cả.”
“Ta cho các ngươi một khắc thời gian, rời khỏi nơi , đừng phiền khác nghỉ ngơi.”
“Vậy, nếu thì ?”
Cực kỳ kiêu ngạo!
Cảnh Dung vội, quét mắt xung quanh, đó hỏi: “Cao Sơn trại đại đương gia và nhị đương gia, chia hai phái, của đại đương gia hẳn là đông hơn của nhị đương gia các ngươi vài nhỉ?”
Hử?
“Ngươi gì?”
“Hôm nay, đại đương gia Cao Sơn trại của các ngươi phái cướp bóc tiền tài của khách qua đường, ở gần quan đạo, c.h.ế.t ba bốn mươi nhỉ?”
Ách!
Cảnh Dung cố ý nhắc tới.
Triệu Thanh kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý .
“Hóa , đám đó là các ngươi g.i.ế.c.”
“Không sai, cho nên nếu là ngươi, liền lập tức mang của rời , để tránh rơi kết cục giống như đám đó.”
Triệu Thanh híp mắt .
Suy tư một lát, liền rộ lên: “Ngươi đang uy h.i.ế.p ?”
“Vậy xem ngươi hiểu thế nào.”
Triệu Thanh ngửa đầu , lùi về mấy bước, bưng một chén rượu bàn lên, uống một ngụm lớn.
Ngay đó, liền ném mạnh chén xuống đất.
Choang ——
Cảm thán mà khinh bỉ : “Thật ngờ, mới một năm thôi, đám Cao Sơn trại mà Triệu Hoài dẫn dắt, thế mà ngay cả đám ch.ó săn các ngươi cũng đối phó nổi, ba bốn mươi , đều các ngươi g.i.ế.c sạch, đúng là một lũ vô dụng.”
Cảnh Dung chỉ chằm chằm .
Triệu Thanh hừ một tiếng đầy vênh váo, dùng ngón tay chỉ , nghiêng đầu, bắt đầu khiêu khích.
Nói: “ mà, của , là loại nhãi nhép. Nơi , là của , kẻ , là các ngươi . mà hiện tại... các ngươi e là cũng nổi.”
Cảnh Dung lên tiếng: “Ta cho ngươi cơ hội.”
“Là cho ngươi cơ hội.”
Hai đám đều bắt đầu xao động!
Lúc lầu, Kỷ Vân Thư đẩy cửa phòng , thấy cảnh tượng xảy bên .
Nếu cứ tiếp tục như , khách điếm , khó tránh khỏi sẽ dấy lên một trận tanh gió m.á.u mưa.
Vừa lúc , chưởng quầy và điếm tiểu nhị trốn lên lầu hai.
“Các ngươi qua đây.” Kỷ Vân Thư .
Nghe thấy tiếng gọi, chưởng quầy vội rón rén tới.
“Công tử gì phân phó?”
“Đám đó là ai?”
“Công tử vẫn là đừng hỏi, mau trong thôi.” Giọng thấp, như thể sợ bên thấy.
Kỷ Vân Thư cố chấp: “Bọn họ rốt cuộc là ai?”
Chưởng quầy thở dài, rầu rĩ : “Những đó, là sơn phỉ, là bá vương tiếng ở vùng , những năm gần đây, nhiều ăn buôn bán đều đám đó cướp bóc. Tuy rằng nơi nối liền quan đạo, nhưng bọn họ vẫn càn rỡ như , cái khách điếm của , cũng thành nơi cung cấp ăn uống cho họ, mấy ngày tới một , lâu dần, việc ăn của khách điếm cũng ít nhiều, cứ thế , cả nhà già trẻ nhà cũng sống .”
Bất đắc dĩ!