Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 335: Cái hay không nói, nói cái dở!

Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:25:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chỉ thấy, Lang Bạc cưỡi ngựa tới, mang theo nhiều cuộn tranh, bộ đều buộc chặt lưng……

 

Lang Bạc ghì chặt dây cương, nhanh chóng xuống ngựa, đem các cuộn tranh mang đến đưa cho Kỷ Vân Thư.

 

“Kỷ , những bức tranh ngài đặt bàn, đều mang đến cả , đúng ?”

 

Kỷ Vân Thư mở một cuộn tranh trong đó, cuộn tranh là một bức họa còn thành, đại khái thể hình dáng, nhưng cũng rõ ràng.

 

Cảnh Dung liếc cuộn tranh: “Đây là thứ quan trọng mà nàng ?”

 

Gật đầu!

 

“Bức họa , chính là bộ hài cốt vấn đề , mang theo đường, chậm rãi nghiên cứu.”

 

Cảnh Dung lúc mới vỡ lẽ.

 

Kỷ Vân Thư cuộn bức tranh , liếc chiếc xe ngựa phía , : “Ta xem Tạ đại nương .”

 

“Bổn vương ở xe ngựa chờ nàng.”

 

“Ừ!”

 

Kỷ Vân Thư đem tranh đặt lên xe ngựa , lúc mới tìm Tạ đại nương.

 

Tạ đại nương ở bên trong xe ngựa, trong lòng vài phần kích động, vài phần thấp thỏm lo lắng.

 

Kích động vì vụ án của con gái rốt cuộc kêu oan thành công, nhưng lo lắng kết quả cuối cùng của vụ án , vẫn là thu hoạch gì!

 

Tâm tình đan xen!

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Làm bà vã cả mồ hôi lạnh.

 

Khi Kỷ Vân Thư vén rèm xe lên, Tạ đại nương liền cảm kích nấc lên.

 

Một đôi mắt đỏ ngầu, nghiêng ngoài xe.

 

“Kỷ , cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài……”

 

Thiếu chút nữa là quỳ xuống ngay trong xe ngựa!

 

Kỷ Vân Thư vội : “Tạ đại nương, cần cảm tạ , Ngự Phủ, đường sẽ mất chút thời gian, bà yên tâm, vụ án Đại Lý Tự thụ lý, nhất định sẽ trả cho con gái bà một cái công đạo.”

 

“Vâng, hết thảy, đều phiền phức Kỷ .”

 

“Bà cũng hảo hảo chăm sóc thể, đừng để nhiễm lạnh.”

 

“Vâng!” Tạ đại nương hít hít mũi, trong mắt đều là nước mắt.

 

An ủi vài câu xong, Kỷ Vân Thư liền lên xe ngựa của Cảnh Dung.

 

Cảnh Dung đang ở bên trong, cũng hỏi nàng tình huống của Tạ đại nương, chỉ là híp híp mắt, phân phó Lang Bạc bên ngoài.

 

“Đi thôi!”

 

“Vâng!”

 

Lang Bạc tuân lệnh, liền sai đoàn lên đường.

 

Xe ngựa từ từ rời khỏi cửa phủ Dung Vương.

 

Lần Cảnh Dung rời kinh tra vụ ngân lượng cứu trợ thiên tai, trừ Kinh Triệu Doãn tới một chuyến, căn bản một quan viên nào tới hỏi thăm, ngay cả Kỳ Trinh Đế cũng chỉ hạ một đạo thánh chỉ, thèm để ý tới nữa.

 

Khi xe ngựa sắp đến cửa thành, Cảnh Dung đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền hỏi Kỷ Vân Thư một câu: “Nàng Ngự Phủ, cho Vệ Dịch ?”

 

Nàng lắc đầu.

 

“Ta nỡ cho , bất quá sáng nay, cho gửi một phong thư đến Dụ Hoa các cho Mộ Nhược, bảo giúp chăm sóc Vệ Dịch, cũng nhờ cho Vệ Dịch, lo sẽ tìm khắp nơi.”

 

“Nàng đúng là nghĩ chu đáo!”

 

“Tính tình Vệ Dịch, !”

 

Lời thốt , Cảnh Dung liền lộ vẻ ghen tuông, nhưng cố gắng đè nén xuống.

 

Gương mặt tuấn lãng khẽ nhướng lên, : “Nếu nàng luyến tiếc, mang theo ?”

 

Kỷ Vân Thư trong lời vị chua, đôi mắt nhỏ mang , nghiêm mặt : “Ngự Phủ thật sự quá xa, mang theo thật sự tiện.”

 

“Nếu là gần thì ?”

 

“Ta bên cạnh Mộ Nhược.”

 

“Chữa bệnh?”

 

“Ừ!”

 

Kỷ Vân Thư gật đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-335-cai-hay-khong-noi-noi-cai-do.html.]

Cảnh Dung nghĩ tới một vấn đề, đột nhiên hỏi nàng: “Nếu một ngày bệnh của khỏi, Vệ Dịch đột nhiên bình thường trở , nàng nghĩ tới ?”

 

Ngạch?

 

Kỷ Vân Thư hiểu ý lắm.

 

“Sao đột nhiên hỏi ?”

 

Cảnh Dung : “Theo lý mà , nàng vẫn là nương tử qua cửa của Vệ Dịch.”

 

Thật là cái , cái dở!

 

đây đích xác cũng là vấn đề nên cân nhắc, rốt cuộc, Vệ lão gia và Vệ phu nhân qua đời, hôn sự cũng ai chủ hủy bỏ, hiện tại, Kỷ Vân Thư vẫn là vị hôn thê của Vệ Dịch.

 

Kỷ Vân Thư nhắc đến chuyện , chỉ : “Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu vì mà c.h.ế.t, nợ Vệ Dịch, là cả đời đều trả hết, mà trừ bỏ xin , cũng chỉ thể cố hết sức chăm sóc , nhưng thể gả cho , vì một hôn sự do bậc cha chú quyết định, mà lừa gạt , cũng lừa gạt chính .”

 

Ý tứ rõ ràng!

 

Cảnh Dung trầm giọng, trong lòng hiểu, liền híp mắt, dựa phía , nhẹ một tiếng: “Ừ, bổn vương .”

 

Sau đó, liền động tĩnh.

 

Lúc , xe ngựa cũng khỏi cửa thành!

 

Đi một đoạn đường, liền lên quan đạo, thời tiết cũng lên, mặt trời chói chang, bóng cây um tùm, quan đạo kinh lộ một vẻ mát mẻ, sảng khoái!

 

Đột nhiên ——

 

Xe ngựa dừng !

 

Cảnh Dung cảm giác xe ngựa nữa, nhíu nhíu mày, hỏi: “Sao ?”

 

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Lang Bạc: “Vương gia, phía chiếc xe ngựa chắn ngang đường, đoạn hẹp, qua !”

 

“Ồ?”

 

Kẻ nào mắt, tố chất !

 

Cảnh Dung cùng Kỷ Vân Thư cùng thò ngoài.

 

Ngay phía xe ngựa, quả nhiên dừng một chiếc xe ngựa màu đen giản dị, qua, cũng quan gia, cũng nhà giàu!

 

Đang lúc Cảnh Dung phái Lang Bạc qua đó ——

 

Từ chiếc xe ngựa phía liền đưa một chân , quơ quơ nửa ngày, lộ nửa cùng một bàn tay.

 

Trong ống tay áo rộng thùng thình, đang xách một bầu rượu.

 

Vài giọt rượu còn từ miệng bầu chảy , trượt vò rượu, nhỏ giọt xuống đất khô, theo gió thổi qua, tản mùi rượu nhàn nhạt.

 

Mùi rượu , chẳng là rượu Cảnh Hiền ủ !

 

Cho nên, xe ngựa phía , cũng ai khác, chính là Mộ Nhược!

 

Chờ Cảnh Dung cùng Kỷ Vân Thư mới hiểu , Mộ Nhược cũng nhảy xuống xe ngựa, xách theo rượu, áo quần phất phơ tới, híp đôi mắt say.

 

Sau đó, hướng về phía Cảnh Dung cùng Kỷ Vân Thư “ngây ngô ” một tiếng.

 

Hét lớn một tiếng: “Sao mà trễ ? Nắng to thế , chờ sắp c.h.ế.t nóng, rượu mang theo bên cũng sắp uống cạn .”

 

Cái bộ dạng !

 

Thật đủ buồn .

 

Cảnh Dung nhảy xuống xe ngựa, từ xuống một lượt, hỏi: “Ngươi ở đây?”

 

“Đương nhiên là cùng các ngươi Ngự Phủ ! Nghe nơi đó mỹ thực, cảnh , thể bỏ lỡ? Còn nữa, ngươi ở kinh thành, cũng thú vị, cho nên, liền ở đây chờ ngươi nửa ngày.”

 

Mới xong, lảo đảo, dứt khoát liền dựa xe ngựa……

 

Kỷ Vân Thư cũng từ xe ngựa xuống, lo lắng hỏi: “Vệ Dịch ?”

 

“Vệ Dịch?” Mộ Nhược tròng mắt đảo lên, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm: “Vệ Dịch? Hắn ?”

 

Huynh đùa đấy !

 

Kỷ Vân Thư lẩm bẩm cho trong lòng căng thẳng.

 

Mà Mộ Nhược đột nhiên đôi mắt sáng ngời ——

 

Ngón tay chỉ về chiếc xe ngựa phía .

 

“Đó! Tên ngốc đang ngủ ở trong xe ngựa phía , chỉ cho uống một ngụm rượu, liền gục, tửu lượng , còn ồn ào đòi nếm thử!”

 

Rốt cuộc là ngươi rót rượu?

 

Hay là Vệ Dịch nếm thử?

 

 

Loading...