Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 276: Lịch sử, luôn muốn tái diễn

Cập nhật lúc: 2025-11-13 14:07:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vậy mà Thái tử vẫn đắc ý dào dạt, cho rằng tốn bao nhiêu tiền của để chuẩn hai món quà , khẳng định là nhất.

 

Kỳ Trinh Đế sững , nụ vui vẻ tắt ngấm, chỉ một câu: “Thái tử tâm, trẫm vui mừng.”

 

“Chỉ cần phụ hoàng thích, nhi thần đều sẽ dâng lên cho phụ hoàng.”

 

Nói khoác mà ngượng, ngươi chịu tự lượng sức ?

 

Nếu Kỳ Trinh Đế thật sự mở miệng mặt trăng trời, ngươi thật sự thể hái xuống cho ông ?

 

Ông mở miệng Khúc Khương và Hồ Ấp, ngươi cũng thật sự dám mang binh đ.á.n.h ?

 

Đừng hài hước!

 

Thái tử khom , vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, xách vạt áo choàng, về chỗ . Mông đặt xuống ghế, Cảnh Diệc ở đối diện liền dậy.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Không khoa trương như Thái tử, Cảnh Diệc hiển nhiên khiêm tốn hơn nhiều, món quà , cũng đưa cho Lễ Bộ thông báo, để tránh Thái tử tráo mất như năm ngoái, thì thảm.

 

Hộp gấm trong tay nhỏ, ôm lòng, khom : “Nhi thần mấy ngày nay phụ hoàng phê duyệt tấu chương mệt nhọc, cho nên cố ý Tung Sơn, tìm một khối cử mộc ngàn năm, tự tay mài giũa, thành một chiếc gối cử mộc.”

 

Nói xong, liền mở hộp , bên trong, là một chiếc gối cử mộc thủ công tinh xảo.

 

So với quà của Thái tử, quà của Cảnh Diệc, rõ ràng là tâm hơn nhiều.

 

Kỳ Trinh Đế gật đầu, chân thành: “Trẫm mấy ngày qua, ngày ngày phê duyệt tấu chương, thực sự tâm thần mỏi mệt, món quà của Cảnh Diệc, đúng là thứ trẫm đang cần, .”

 

Hoạn quan dâng quà lên, Cảnh Diệc tạ lễ.

 

Tiêu Phi đương nhiên tâng bốc con trai thêm một chút, liền vẻ mặt đau lòng : “Hoàng thượng, cũng nhi vì món quà tìm kiếm lâu ở Tung Sơn, mấy ngày liền ăn ngủ mài giũa cử mộc, chính là vì, Hoàng thượng thể an tâm giấc ngủ.”

 

“Ừm, Cảnh Diệc tâm, trẫm hiểu rõ.”

 

Cảnh Diệc : “Là việc nhi thần nên .”

 

Nói xong, liền lui về chỗ .

 

Giờ phút , Kỷ Vân Thư tò mò nhích gần Cảnh Dung, nhẹ giọng hỏi: “Đến phiên ngươi .”

 

Cảnh Dung: “Không vội, còn Hiền Vương.”

 

Ánh mắt dừng Cảnh Hiền cách đó xa.

 

Cảnh Hiền là một nổi bật, từ cung nhân nâng lễ vật tiến lên, đó là một chuỗi linh châu bình thường nhất.

 

Kỳ Trinh Đế ngay cả liếc mắt cũng thèm, xua xua tay, bảo về chỗ.

 

Mọi cũng kinh ngạc, Cảnh Hiền ốm yếu bệnh tật, Hoàng thượng thích cũng là tất nhiên.

 

Cuối cùng ——

 

Cũng chờ tới Cảnh Dung.

 

Hắn vén áo bào dậy, giữa bữa tiệc, chắp tay vài câu chúc phúc, liền sai đem quà của dọn lên.

 

Món quà đó, còn lớn hơn cả quà của Thái tử, ước chừng cao hai mét.

 

Kỷ Vân Thư trừng lớn cả mắt, gã rốt cuộc tặng quà gì ?

 

Chỉ thấy mấy gã thái giám mồ hôi đầm đìa kéo tấm vải đỏ che bên xuống, tức khắc khiến bốn phía kinh ngạc, món quà đó, vàng bạc khảm ngọc, tạo hình tinh xảo, mà là một pho tượng Phật điêu khắc bằng đá.

 

Không sai, chính là tượng Phật!

 

dụi mắt mấy , vẫn là một pho tượng Phật, lập tức liền che mặt.

 

Dung Vương năm tặng quà, đều khiêm tốn khoa trương, theo lý mà , năm nay thế lực đang mạnh, tặng một thứ chói mắt như ?

 

Thái tử và Cảnh Diệc ngấm ngầm trộm, ngay cả Tiêu Phi cũng dùng khăn tay che miệng .

 

Tay Kỳ Trinh Đế run run, chỉ pho tượng Phật bằng đá , hỏi: “Cảnh Dung, đây là……” cái gì?

 

Cảnh Dung đáp: “Phụ hoàng, đây là một pho tượng Phật.”

 

“Trẫm là tượng Phật, chỉ là ngươi tặng……” Lại ngập ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-276-lich-su-luon-muon-tai-dien.html.]

 

“Pho tượng Phật của nhi thần tuy áo vàng dây ngọc, nhưng nhi thần nghĩ, vàng bạc thể nung chảy, ngọc thể vỡ nát, nhưng đá ngoan cường, nhi thần lấy đá điêu khắc Phật, là hy vọng phụ hoàng giống như pho tượng Phật , vĩnh viễn bảo hộ vương triều Đại Lâm của chúng .”

 

Lời giải thích , Kỷ Vân Thư cho điểm tối đa.

 

đá chính là đá, cho dù đến , trong lòng Kỳ Trinh Đế vẫn vui.

 

Cũng đúng lúc , Kỷ Vân Thư thấy Lý lão tướng quân rời tiệc, trong lòng ma xui quỷ khiến thế nào, cũng lặng lẽ rời tiệc, theo.

 

Lý lão tướng quân càng lúc càng xa, thẳng đến lầu gác tiểu thành trong cung, đó, vặn thể xuống cảnh Thừa Khánh Điện.

 

Nơi đó, đèn đuốc sáng trưng, hân hoan vui vẻ, ca múa thái bình ——

 

Lý lão tướng quân vuốt một phen chòm râu bạc trắng, một tiếng: “Ra đây .”

 

Kỷ Vân Thư từ bên cạnh , đến bên ông, theo ánh mắt của ông, về phía vùng đất đèn lồng chiếu rọi đỏ rực .

 

Hồi lâu, Lý lão tướng quân : “Kỷ cảm thấy, ai thích hợp thiên tử nhất?”

 

Đột nhiên hỏi một vấn đề như , Kỷ Vân Thư kinh ngạc, nghiêng mắt ông .

 

Ánh mắt Lý lão tướng quân chăm chú về phía , hỏi một câu: “Đương kim thiên tử, xứng với hai chữ hoàng đế ?”

 

Ách!

 

“Lý lão tướng quân vì hỏi như ?”

 

“Tiên sinh chỉ cần trả lời .”

 

Kỷ Vân Thư rõ ý của ông , nhưng vẫn suy tư một lát, nghiêm túc đáp: “Kỳ Trinh Đế tuy là một đế vương , ông trảm nội thần, xa lánh , thiết lập luật riêng, xây dựng nội quân, nhưng 20 năm qua, ông bình định nội loạn, loại bỏ man di, xuất binh chinh phục Hồ Ấp và Khúc Khương, triều Đại Lâm sự thống trị của ông thịnh vượng phồn hoa, bá tánh cũng an khang phúc trạch, thực sự là một thể xưng là hoàng đế.”

 

Khi nàng , Lý lão tướng quân còn gật đầu, dường như tỏ vẻ tán đồng với lời của nàng.

 

Cười hỏi: “Vậy nếu, một bậc đế vương vì quyền uy của , mà tiếc nhổ cỏ tận gốc, lạm sát kẻ vô tội thì ?”

 

“Hử?”

 

“Tiên sinh , tiên hoàng lên ngôi hoàng đế như thế nào ?”

 

Kỷ Vân Thư lắc đầu, .

 

Lý lão tướng quân trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng : “Tiên hoàng khi đăng cơ, chỉ là một kẻ bệnh tật ốm yếu, hoàng của ngài là Triều Hầu gia mới là chọn đế vương hiếm , khi tiên hoàng đăng cơ, vì củng cố ngôi vị hoàng đế của uy hiếp, liền lấy tội danh mưu phản, c.h.é.m Triều Hầu gia.”

 

Kỷ Vân Thư hiểu ý của ông .

 

“Cho nên ý của Lý lão tướng quân, là trận đại hỏa của Ngự Quốc Công phủ, là Hoàng thượng hạ lệnh, ngày đó ngài mới cố ý nhắc tới Ninh Vương và Bát hoàng tử với .”

 

Lý lão tướng quân cũng đáp lời của nàng, mà là thở dài một : “Lịch sử, luôn tái diễn.”

 

Ý tứ ngoài lời, cái c.h.ế.t của Ngự Quốc Công, chính là Kỳ Trinh Đế đang noi theo tiên hoàng!

 

Kỷ Vân Thư: “Lý lão tướng quân, tất cả thứ, đều chỉ là suy đoán của ngài mà thôi, mà cho dù ngài dùng đèn lồng g.i.ế.c c.h.ế.t vị hoàng đế thì ? Cũng sẽ một vị hoàng đế kế tiếp đăng cơ!”

 

“Nếu như thì ?”

 

“Có ý gì?”

 

Lý lão tướng quân Thừa Khánh Điện, khóe miệng dần dần nhếch lên.

 

Kỷ Vân Thư đột nhiên ý thức điều gì, mũi nhíu , miệng khẽ lẩm bẩm: “Mùi gỉ sắt? Là mùi gỉ sắt.”

 

Bỗng nhiên kinh hãi!

 

Ầm ——

 

Một tiếng nổ lớn, ánh lửa b.ắ.n .

 

Thừa Khánh Điện cách đó xa, ngừng truyền đến tiếng nổ, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, chiếu rọi đôi mắt mở to của Kỷ Vân Thư đỏ rực lạ thường.

 

Những sợi dây thép mỏng treo đèn lồng bắt đầu bốc cháy như dây ngòi t.h.u.ố.c nổ, những chiếc đèn lồng cũng ngừng rơi xuống...

 

Rất nhanh, Thừa Khánh Điện, một biển lửa bao vây.

 

 

Loading...