Hẹn Ước Cõi Âm - Chương 26,27
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:24:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Yên đang ngủ thì cô bỗng thấy những âm thanh kỳ lạ, đó là tiếng rào hét như gió thổi qua tai, cùng âm thanh của kèn đám chết. Điều cứ mãi liên tục kéo dài khiến cô cảm thấy khó chịu mà tài nào ngủ nữa. Cô mở mắt và thức dậy.
Giờ đây cô cảm thấy hoang mang khi rốt cuộc chuyện gì đang xảy . Mà suy nghĩ :
"Chuyện... Chuyện gì ? Rốt cuộc đây là cái gì ? Tại nó cứ lắc lư thế ? Không đang ngủ ? giờ..."
Suy nghĩ một hồi lâu thì cô mới nhận đây chính là một chiếc kiệu, bởi vì bên trong nó một cây nến đang thấp sáng, cùng một màu đỏ bao trùm. Cô lúc đưa mắt tắm rèm đang che cửa kiệu mà cảm thấy hoang mang vô cùng cô tự hỏi :
"Đây... Đây kiệu mà. tại ở kiệu chứ ? Và rốt cuộc chuyện gì đang xảy ?"
Cô giờ đây mới bất giác xuống bên của , mà hốt hoảng mắt chữ A mồn chữ O trong sự sững sờ.
"Đây...Đây là váy cưới mà ? Tại mặt nó chứ ?
Không lẽ đây chính là đám cưới. tại trở thành cô dâu."
Cô càng lúc càng lo lắng hơn, tâm hổn lộn cô gì cả. Giờ đây cô mới nhớ tới lời của bà lão lúc chiều khi gặp cô.
Cô nhớ tới một lời của bà , nó một câu kỳ lạ giờ đây nó cứ vang lên trong đầu, khiến cô càng thêm sợ hãi : "Nó đến. Đã đến với cô. Câu chuyện 18 năm sẽ lặp ."
"Á Liên. Hắn tìm đến cô. Tên thần c.h.ế.t . Và lời hẹn ước sẽ bắt đầu đêm hôm nay. Vì cô hãy cẩn thận..."
Cả cô giờ đây run rẩy mồ hôi thì tuôn như mưa cô liền với bản : "Vậy thì những lời bà lão là sự thật ? Vậy là đang duyên âm theo ?
Và cưới c.h.ế.t ?"
Cô suy nghĩ đến đây mà càng cuốn cuồn trở nên. Cô ngơ ngác đưa mắt thứ xung quanh, một lát lâu cô mới lấy bình tĩnh, cô trấn an bản :
"Không cả. Hãy bình tĩnh. Bình tĩnh . Đây thể là một giấc mơ vì hãy tát mặt xem thử đây là mơ . Còn nếu thì tính cũng ..."
Nói xông cô đưa tay lên tự vã mặt của , cô giờ đây cảm thấy nó là đau mà đưa tay ôm mặt của . Lúc cô mới rằng đây là mơ mà là sự thật.
Cô chốc lát đờ một lát. Như đang suy nghĩ một điều gì đó.
"Đây...Đây là mơ, mà là sự thật. Giờ đây để thoát khỏi chiếc kiệu . Và lũ đó tính đưa chứ ? Bọn mày là là ma ?"
Cô cảm thấy rùng khi nghĩ đến từ duyên âm, mà ngơ ngác tự hỏi bọn họ là là ma. Lúc cô bỗng một âm thanh truyền đến từ đằng xa. Cô âm thanh đó phát từ , nhưng nó dường như đang chỉ bảo cô.
"Hãy khung cửa. Hãy mau thoát khỏi chiếc kiệu đó. Mau lên..."
Cô giờ đây hoang mang mà tự hỏi trong sự ngu ngơ : "Giọng đó là của đàn bà lúc chiều mà, nhưng mà tại giọng của bà vang lên bên tai chứ ? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ?"
Cô suy nghĩ trong sự bối rối và lo lắng , thì âm thanh đó vang lên : "Hãy mau thoát khỏi chiếc kiệu đó . Nhanh lên kịp nữa ."
Chốc lát cô cảm thấy cây nến bàn đang dập dềnh bởi một cơn gió, mà nghĩ đến viễn xưa thường : "Nếu đường bên đêm mà đèn tắt thì chắc chắn sẽ tai họa gập đến với đó. Vì nhất là hãy tránh xa nơi đó khi thấy đang dập dềnh sắp tắt."
Cô nghĩ đến đây mà ăn chặt môi , cô lay hoay xung quanh cảm nhận một luồng gió lạnh đang dần thổi xuống. Nó thổi càng lúc càng dữ dội hơn và ánh nến dập dềnh nhiều hơn nhưng may mắn là tắt.
Giờ đây cô mới chợp nhớ tấm rèm cửa, lúc ngoài cô mới bàn và nghĩ đến câu : "Không lẽ lối thoát chính là khung cửa của chiến kiệu ?
Vậy mà nãy giờ nghĩ ."
Nói cô thở dài nhẹ nhõm, mà đưa tay nhắm lấy khung cửa kiệu. Cô ngoài thì thấy chiếc kiệu và đám kiêng kiệu sắp đến một cái vực thẳm gần với họ .
Tài
Cô với sự hoảng loạn mà còn suy nghĩ gì nữa, cô giờ đây dùng hết sức bình sinh để bò qua khung kiệu . Và một hồi vùng vẫy cứ tưởng rằng sẽ kẹt bên trong mà chết.
Thì cô cũng thoát với một cảm nhận lạ, cứ như ai đó giúp cô ngoài. Cô giờ đây ngã nhào xuống đất thoát khỏi cái kiệu ma quái .
Cô nó đang dần một lúc tiến gần vực thẳm hơn mà thở dài trong sự mệt mỏi : "Hưm cuối cùng thì thoát . Không thì lẽ bây giờ c.h.ế.t cũng nên..."
suy nghĩ cho cùng thì cô vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô hoảng loạn màng đêm tâm tối với ánh trăng màu đỏ, mà gì tiếp theo.
Tại căn nhà của A Yên, lão già cảm thấy chuyện xảy với cô nên bày một trận pháp. Đó chính là Liên Hồn Trận với mục đích là thông báo cho cô mối quy hiểm của . Và đưa đàn bà xuống để bảo vệ cô thoát khỏi tay của thần chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hen-uoc-coi-am/chuong-2627.html.]
Lão lúc thở hổn hễn mà lên giọng : "Hưm đúng thật là một con xúc vật mà. Chỉ nhiêu đó mà cũng xông thật là dô dụng. Và giờ ngươi gì chứ ?"
Ả đàn bà ông với ánh mắt đầy hoãn loạn và lo sợ, khi giọng tức giận quát lên, bà quỳ xuống cuối đầu mà cầu xin :
"Xin chủ nhân đừng tức giận. Lần sẽ để kế hoạch của ngài thất bại nữa . Cho dù hy sinh bản . Thì nhất định sẽ thành công việc ngài giao."
Hắn lúc bậc thật lớn mà vuốt râu với vẻ mặt nham hiểm :
"Được sẽ cho ngươi một cơ hội cuối. Còn thì đừng trách ..."
Bà giờ nước mắt cứ rưng rưng chảy dài đôi má mà :
"Vâng nhất định sẽ thành công mà."
Nói bà biến thành một con dơi nhỏ màu đen mà bay lên trung, vốn dĩ bà điều là do ép buộc mà thôi. Bởi vì đứa con bé bỏng của ả giam cầm lấy nó uy h.i.ế.p bà. Bà giờ đây cảm xúc trong lòng dâng trào mà nghẹn ngào : "Con gái . Nhất định sẽ thành công. Và sẽ cứu con khỏi tay của kẻ xa .
Con hãy chờ ...Con hãy chờ .. "
Bà rào hét như trúc những út ức của trong vô vọng, hòa trong màn đêm thẩm. Còn đang chăm chăm cái bàn mà bày trận pháp với mục đích bảo vệ và dẫn lối cho A Yên giờ đây :
"Bây giờ thì an tâm hơn phần nào . Chỉ cần đưa cô khỏi bàn tay c.h.ế.t chóc của tử thần mà thôi."
A Yên chạy con đường trải đầy những bông hoa màu đỏ rực như máu, đó chính là những đóa hoa tiền. Cô chỉ thấy nó trải dài đến một nơi kỳ lạ chứ lối . Lúc cô thở dài mà chỉ thể bước tiếp chứ thể dừng .
Bỗng cô chợp thấy một cảnh tượng khiến cô sững mà nước mắt cứ rưng rưng. Đó là Thủy. Thủy cũng đang ở trong một chiếc kiệu như cô. Thủy giờ đây với vẻ mặt đầy lo lắng mà nức nở cô rào hét :
"A Yên chị . Cha...Cha ? Đây là ? Và tại ở đây chứ ?
Áo cưới chiếc kiệu rốt cuộc nó là gì hả. A....Cha ơi...A Yên ơi hai . Hãy mau đến đây với em . Em sợ quá...Em sợ quá...Sợ quá ..."
Thủy hét thật lớn trong sự sợ hãi mà nước mắt ngừng chảy dài, Thủy ôm đầu của mà gửi bình tĩnh những tiếng còi đang vang vọng . Rồi ánh nến cũng như lúc A Yên đang kiệu. nó cũng đang dập dềnh sắp tắt.
Thủy thấy mà hoang mang lo lắng Thủy hét lên trong vô vọng :
"Thủy chạy em. Hãy nhảy đó bằng cửa sổ. Bởi vì nếu tiếp ở đó, em sẽ rơi xuống hố mà c.h.ế.t đấy...Thủy..."
Tất cả những tiếng rào hét của cô để ngăn cản Thủy thì điều là vô vọng, bởi vì dường như Thủy thấy gì cả. Lúc thì chiếc kiệu cũng tiến gần đến chỗ chiếc hố. Ngay chốc lát Thủy cùng chiếc kiệu rơi xuống cái hố đen sâu thẳm trong tiến hét thất thanh.
"A....A....Cứu...Cứu...Dới..."
Nước mắt A Yên chảy dài má mà vô vọng chỉ Thủy rơi xuống hố dần dần biến mất.
"Thủy...."
Một lát lâu khi chiếc kiệu biến mất thì, A Yên cũng chợp bình tĩnh . Cô giờ đây bỗng cảm nhận tay của đang một thứ gì đó nặng.
Dường nó đang chói chặt lấy tay của cô . Lúc cô mới thấy ở ngay mắt là hai đàn ông kỳ lạ. Một mặt đồ đen, còn một mặt đồ trắng. Bọn họ đang kéo cô với chiếc vòng xích tay kèm theo một cảm giác lạnh đến thấu xương tỷ cũng xuất hiện khi hai đàn ông xuất hiện.
Cô hoang mang trong khi bọn họ kéo mà rào hét thật lớn hỏi họ :
"Các là ai chứ ? Các ngươi đang gì ? Dây xích ? Sao các ngươi chói và kéo cơ chứ ?"
Bọn họ giờ đây đầu cô, mà khiến cô trở nên hoảng loạn. Bởi vì bọn họ đang một chiếc mặt nạ là kỳ quái cô giờ đây ngơ ngác ấp úng :
"Hai là ? Hắc bạch và Vô Thường ? tại hai bắt . Và tại ở âm ty cơ chứ ?"
Bọn họ giờ đây cô một lát trả lời những thắc mắc của cô :
"Cô hỏi nhiều nữa. Hãy theo bọn sẽ mà thôi."
"Và nhất hãy ngon ngoãn. Còn nếu chống cự thì cô sẽ chiếc vòng g.i.ế.c cho biến thành âm hồn đó."
Cô trong sự lo lắng mà cố gắng để thoát khỏi chiếc vòng xích nữa. điều mà cô thấy khó hiểu nhất đó chính là rốt cuộc bọn nhà đưa cô chứ ?