Hẹn Ước Cõi Âm - Chương 17,18

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-09-27 14:22:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khôi đưa xuống cõi âm nơi đó âm u lạnh giá, khiến rung rung đó đưa đến một căn phòng đỏ rực nơi mà tất cả ai cũng đang một điều gì đó mà Khôi cũng đó là gì :

 

Tài

"Đây là âm phủ ? và nơi đây là ? sẽ gì ở đây ?"

 

Lúc còn đang ngơ ngác thì một lão già ông đang mặc một bộ y bào, giống hệt các giầu thuộc phẩm chất như vua chúa mới mặc, khuôn mặt phúc hậu cùng bộ dáng vẻ đầy thần thái của một vị vua nào đó.

 

Ông ôm chặt lòng mặc dù gì, nước ông cho cảm nhận sự đau đớn nao nnức từng cơn trong lòng và cảm giác thuộc như là từ lâu :

 

"Cuối cùng cũng tìm con, con trai của ".

 

Nước mắt của lúc cũng chảy xuống thành dòng ôm ông , mà chẳng gì dựa theo cảm giác rơi lệ mà gọi ông bằng một tiếng cha .

 

Ông thấy liền lâu nước mắt cho xoa đầu cho , đó dắt đến một bia đá và :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hen-uoc-coi-am/chuong-1718.html.]

 

"Con hãy đó con sẽ nhớ tất cả chuyện trong quá khứ"

 

Khôi gương ký ức bỗng ùa về, thì là thần chết, còn ông lão là Ngọc Hoàng cha của , cả hai ôm trong sự đoàn tụ mà .

 

Lúc ông dắt tham quan một vòng ở cõi âm mà :

 

"Cuối cùng con cũng vượt qua tất cả kiếp nạn và từ nay, con sẽ chính thức lên ngôi thần c.h.ế.t cang dữ nơi "

 

Khôi ngôi vị đầy vẻ quý phái, đó cha cùng một nhóm biến mất trong một làng sương mù màu trắng .

 

Chớp mắt ba tháng trôi qua A Yên vẫn luôn nhung nhớ về đàn ông tên khôi , cô thẫn thờ chiếc bàn gỗ mà buồn bã chẳng ai thật sự quan tâm cô cả. Quyên Đỗ thì lúc nào cũng lao công việc, mà bắt cô ép gả cho nhà Lý gia còn Thủy thì lâu lâu xuất hiện khi biệt tăm luôn. A Yên thở dài tỏ vẻ chán nản, hình như cô đang buồn bực về việc , cô nhấp một ngụm mà ánh mắt xa xăm, như đang suy nghĩ một điều gì đó. Tiếng cánh cửa vang lên từ bên ngoài ông lão Quyên Đỗ bước , ánh mắt ông về phía của cô như đang một điều gì đó. Bắt gặp ánh mắt A Yên tỏ vẻ lạnh lùng, cô từ tốn trốn khỏi ánh mắt đó của ông, nhưng ông tiếng đến gần cô hơn mặc kệ cho ông gì, cô vẫn yên bất động. Ông ở chỗ cô ánh mắt cô, trong khi đó cô tỏ vẻ quan tâm mà cầm tay ly , mà nhấp một ngụm, ông dần dần kéo chiếc ghế xuống chỗ của cô. Đưa đôi tay kéo tách đến gần ông lấy một chiếc ly mà rót đó một ngụm , A Yên lúc sang phía ông, ông cũng như cô bắt đầu nhâm nhi thưởng thức ly . Hút một cạn ly , ông mỉm một cách trìu mến cô : "A Yên !" Nghe giọng của ông cô cảm thấy điều gì đó bất thường, hình như là ông khuyên cô nên lấy con của nhà họ Lý, cô mặc dù thích nhưng vẫn đầu ông mỉm một cách niềm nở : "Dạ cha kêu con việc gì ?" Ông tiếp tục rót thở dài một khi uống sạch, ánh mắt đầy gian xảo cô, nhưng cô mặt chỗ khác để tránh ánh mắt . "Ta xin …" Nghe những lời cô còn hiểu gì đưa ánh mắt ngây thơ ông : "Ý của cha là hả ? Bộ cha với con " Ông mỉm đặt chiếc ly xuống bàn, khuôn mặt nhăn nhó, cau mày : "Cha lỡ hứa ba ngày nữa sẽ gả con cho nhà họ Lý , nên con hãy chuẩn tâm lý " A Yên tin như sét đ.á.n.h ngang tai, cô hình một lúc lâu trong sự bối rối của ông lão Quyên Đỗ. "Cha cha như thế chứ ? Không con là con đem lòng yêu khác , mà cha còn ?" Ông lão Quyên Đỗ thở dài một cái : "Ai cũng từng ? con lớn , gái lớn thì chồng chứ ? Ta đang điều cho con đấy" A Yên ông bước ngoài, từng bước chầm chậm vang lên ' Bộp Bộp ' Cô tức giận nghiến chặt răng tay còn cầm ly , cô như kìm chế mà ném nó xuống đất miệng thì rào hét cầu mong sẽ một phép màu nào đó xảy . "Không theo sự sắp đặt của ông, ông là ai chứ ông là cha ruột của , ông thể bắt ép việc " Ông lão Quyên Đỗ ông cho cô một cơ hội nào cả, chỉ một lời dập tắt hy vọng của cô mà mở cánh cửa bước ngoài. "Con là cha con, nhưng quyết định tất cả chuyện, nhiều nữa ba ngày con nhất định sẽ lấy chồng" A Yên nức nở cô úp mặt xuống bàn trong sự căm tức : "Không như , thích" phận của phụ nữ thì tránh việc chứ.

Ba ngày trôi qua thật nhanh cứ là ép gả, nhưng thực chất cô cũng xem thử sắp lấy nhưng lúc nào cũng cô chỉ thấy hình lịch lãm của . Còn những thông tin về mặt mũi thì vẫn , cô đang trong nhà trong bộ quần áo cưới màu đỏ rực cùng với chiếc khăn tre đầu. Thủy thì ở cạnh cô nó luôn trêu chọc cô, nhưng thực chất hôn nhân đối với cô là một sự ép buộc lớn, cô Thủy đang cạnh của . "Chị cho em " Thủy cô mỉm và cầm lấy một sợi dây màu đỏ : "Đây là bùa bình an mà chị đeo ? Sao chị cho em ?" Cô ôm thủy : "Chị sắp xa em , chị thể gặp em ?" Thủy dường như hiểu tâm lý của cô mà ôm chặt cô : "Chị đừng , dù gì thì ai mà cũng rời xa gia đình để lấy chồng chứ ?" Hai chị em bắt đầu tâm sự với , lúc họ phía xa xa, trong đám đông hỗn loạn hai chiếc kiệu đang dần tiếng gần về phía họ. A Yên thì cô cảm thấy một điều gì đó bình thường, cô cảm thấy đau đầu và bắt đầu xuất hiện một khuôn cảnh đó chính là chiếc kiệu thứ hai ngã nhào xuống đất. Cô bắt đầu hoảng hốt cự độ mà c.h.ế.t tại chỗ, Thủy bắt đầu xay sang cô thấy nhép mặt căng thẳng của cô nên bắt đầu lên lời trêu ghẹo : "Chị thế ? Hồi hộp khi sắp gặp chồng tương lai ?" Thủy A Yên trả lời, A Yên lúc cô như một vô hồn , Thủy lay cô nhưng động tĩnh gì : "A Yên...Chị ?" A Yên lúc trả lời cô bắt đầu xắn váy lên mà một mạch chạy thật nhanh, như sóc một điều gì đó. Trong đám đông đang kinh kiệu họ đang tiến một lúc một đến gần, trong kiệu là con trai nhà họ Lý cũng trong bộ y phục màu đỏ hớn hở trong việc sắp đám cưới với cô. Bỗng thấy một thứ gì đó lướt qua, đó là một cái bóng đen nó cứ như hai ba , sợ hãi. "Cái cái gì ?" Câu của chả ai mà bọn họ vẫn tiếp tục , bắt đầu mở tấm rèm kiệu nhưng vẫn thấy gì cả thở phào nhẹ nhõm, nhưng rằng cái bóng đen đang ở lưng . Anh cảm thấy một lúc một ngột ngạt, toát cả mồ hôi hột mà cảm thấy chiếc kiệu đang im, bắt đầu dùng tay mở cửa kèm một nữa. Bỗng còn một ai sợ hãi kêu : "Có ai ? Mọi hết ?" đáp lời của là một sự im lặng, bước xuống nhưng chẳng thể nhích chân, lúc khuôn mặt nhăn nhó. Bỗng cảm nhận hình như một thứ gì đó đang ở lưng , bắt đầu thì cái bóng đen lúc nãy nó mỉm với . Anh hoảng sợ kêu rào lên, mặt mày cau biến sắc trong sự sợ hãi tột độ, nhưng lúc bên ngoài kiệu vẫn bình thường vẫn là nhóm đông đúc . Họ vẫn hào phóng như chẳng việc gì gió bắt đầu khéo đến, khiến tấm kèm bay lên A Yên đang chạy cách hoảng tầm vài mét, cô thấy đang ngủ say. Anh hình mất mấy giây hiểu đó là gì ? Cái bóng đó bắt đầu hiện nguyên hình là một phụ nữ mặc đồ đen, mái tóc bạc trắng cô mỉm . Nhe hàm răng trắng tinh ánh mắt đỏ ngầu , và đó chính là phụ nữ trong hình dạng con dơi của ông lão Quyên Đỗ. Bà đang dần dùng các ngón tay của chạm , lúc A Yên đang chạy cũng thấy khuôn mặt gớm ghiếc của bà . Cậu toát mồ hôi lúc cũng ý thức, lắp bắp mấy lời còn tay thì chỉ về phía bà , rung rung lên từng hồi : "Bà là ai ? Bà đang gì ở đây ?" Bà bằng đôi mắt đỏ ngầu mỉm đầy ma mị : "Ta là ai ? Ta đang gì ở đây á ? Ta đến là để lấy mạng của đấy" Cậu hốt hoảng lắp bắp : "Bà gì….? Lấy mạng á ?" Bà mỉm một lát là ánh mắt đỏ ngầu , hình bà đang dần một làn khói đen bao phủ, lộ một đôi cánh lưng. Đầu tới lui lộ hai chiếc răng nanh dài sắc nhọn, chỉ chốc lát bà thật sự trở thành một con dơi tinh. Cậu há hốc mồm bà mà thể nhút nhít : "Không bà đừng qua đây" Nụ bắt đầu vang lên một luồng gió lạ bắt đầu ập đến, tấm rèm bay lên một nữa, thấy tất cả bên ngoài điều gã xuống. A Yên hốt hoảng dừng chân , những điều cô thấy đang bắt đầu trở thành sự thật, cô lùi về thấy cái đàn bà đang mỉm với cô. "Không chuyện gì đang diễn , đây là mơ là sự thật, bà …"

 

Loading...