"Hả?"
Tiểu nha đầu tưởng lầm, đột nhiên Minh Thù một câu, khi nàng sửng sốt một chút, gật đầu:
"Có... Có."
"Đưa ."
Tiểu nha đầu liên tục lật nệm giường, lấy mấy gói từ phía , bên trong tất cả đều là lương khô dễ mang theo.
Minh Thù còn kích động hơn cả so với thấy .
Chillllllll girl !
Ăn hơn phân nửa lương khô, tuy Minh Thù còn đói, nhưng đói đến mức c.h.ế.t.
"Ngao u..."
Bầy sói bên ngoài gầm nhẹ, tiếp theo chính là xe ngựa nhấn xuống, sói bắt đầu nhảy lên.
Tiểu nha đầu sợ đến mức hét lên một tiếng, bầy sói bên ngoài càng nhốn nháo, tiếp đó là con thứ hai thứ ba nhảy lên xe ngựa.
Minh Thù bình tĩnh thả lương khô miệng, ánh mắt chằm chằm cửa xe, thuận tay cầm kiếm của thích khách tối qua:
"Một lát nữa, ngươi ở phía chạy , thể chạy bao xa thì chạy."
"Công chúa..."
Tiểu nha đầu lạnh run.
Khóe miệng Minh Thù cong lên, tràn đầy ý :
"Nghe lời mới mạng để sống."
Sau khi, Minh Thù giải quyết mấy miếng lương khô, bọn sói bên ngoài xe cũng nhanh chóng trèo lên cửa xe, nàng đẩy tiểu nha đầu về phía một phen, thuận thế đá văng cửa xe, bầy sói bên ngoài hưng phấn gầm lên một tiếng.
Sau đó, cửa xe đóng mạnh , tiểu nha đầu chỉ kịp thấy kiếm trong tay Minh Thù, lóe lên tia sáng lạnh.
Nàng đạp lên bầy sói đang gào rống, lảo đảo nghiêng ngả chạy thật xa...
Khe núi nào đó.
Một tiểu cô nương mệt lã, ôm cây, hái quả trám nhánh cây, bởi vì cây cao nàng thử vài cũng với tới. Tiểu cô nương ôm cây thở dốc, một lát tiếp tục vươn tay hái quả trám.
Đầu gón tay cách quả trám càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Cố sức, thành công nắm quả trám, nhưng chân nàng trượt, cả té xuống đất.
"Ai ui."
Trên mặt đất là cỏ xanh, kỳ thực cũng đau gì. Minh Thù phủi phủi m.ô.n.g xuống, tùy tiện lau lau trái cây, bỏ miệng .
Minh Thù ngẩng đầu quả trám cao, thèm ăn, nhưng nàng với tới.
Tức thật!
Đợi lát nữa... Năng lực nguyên chủ là gì nhỉ?
Tiên đoán!
Minh Thù lập tức vui mừng, hai tay tạo thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm :
"Trái cây cây, sẽ đồng thời rơi xuống."
Nàng mở to mắt mong đợi, trái cây cây, rơi xuống , mau rơi xuống.
Một phút đồng hồ trôi qua, trái cây rơi.
Ba phút đồng hồ trôi qua, trái cây rơi.
Mười phút đồng hồ trôi qua, trái cây vẫn rơi.
Một giờ đồng hồ trôi qua...
Bà nội nhà ngươi, kỹ năng dùng .
[Ký chủ, tiên đoán dùng như cô. ]
Kỹ năng lớn lao như , cô dùng để hái trái cây, thì ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/136.html.]
"Rào rào!"
"Bịch bịch..."
Hài Hòa Hiệu còn xong, trái cây cây rớt xuống rối tinh rối mù, thừa trái nào.
Không! Thừa! Trái! Nào!
[... ]
Có thể là nó quá xem trọng kỹ năng tiên đoán .
À .
Tiên đoán là linh như thế!
Minh Thù che đầu trái cây đập xuống: "Lúc rơi xuống cũng báo ? Đau c.h.ế.t trẫm."
Minh Thù cầm mấy quả trái cây, bỏ miệng .
Dám đập trẫm, ăn sống ngươi luôn...
Một bóng râm đường nhỏ, cách đó xa.
Một nam nhân cưỡi ngựa, dẫn theo một đội ngựa nhỏ dừng ở đây, xuyên qua lá cây, quan sát tiểu cô nương gặm trái cây bãi cỏ bên .
"Vương gia, hình như là Trấn Quốc công chúa."
Thuộc hạ ở lưng tiến lên hai bước, cung kính :
"Nghe mấy ngày đội ngũ tuần của bệ hạ tập kích, Trấn Quốc công chúa mất tích, hiện tại bệ hạ đang phái tìm nàng khắp nơi, cần thuộc hạ đưa nàng đến ?"
"Không cần."
Nam nhân lạnh lùng bên .
"Vương gia, cứu Trấn Quốc công chúa trở về, trở , cũng sẽ bớt một chút việc đối mặt với những gây khó dễ, điều đối với chúng mà lợi nhiều hơn hại."
Trấn Quốc công chúa chính là vương bài.
"Không cần."
Nam nhân bỏ những lời lạnh như băng , chuẩn thúc ngựa rời .
"Hoàng thúc, đưa một đoạn ."
Đi nhờ xe, trả lời đáp , nàng bôn ba vì đồ ăn ở vùng dã ngoại hoang vu , thể chịu đựng gian khổ.
Giọng linh động vang lên phía , tiểu cô nương mới còn tán cây, lúc ôm mấy viên trái cây, ở cách đó xa, khanh khách .
Nam nhân nhíu mày, nàng tới đây nhanh ?
"Nhận lầm ."
Minh Thù: "..."
Làm thể nhận lầm , ký hiệu Hoài vương phủ nổi bật như , nàng mù.
Minh Thù cũng cưỡng ép, ôm trái cây xoay rời .
Không nhờ xe , nàng vẫn tiến quân thần tốc trong mưa gió... Trở về thôi.
"Vương gia, lúc cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy, ngài lời thích hợp."
Có thuộc hạ bên tai nam nhân: "Ngài nhiều năm trở về, Trấn Quốc công chúa vẫn nhận ngài, vị công chúa ngốc. Vương gia, chúng nên cẩn thận một chút, chớ để khác bắt nhược điểm. Hơn nữa, đắc tội với nàng, cũng lợi ích gì."
Vị chính là cục cưng bảo bối của Thần Thiên Từ.
Bọn họ gặp thì thôi, nhưng vị cố tình phát hiện bọn họ, nếu như bởi vì bọn họ bỏ mặc nàng mà cuối cùng xảy chuyện gì, đến lúc đó sẽ hắt nước bẩn lên Vương gia.
Dường như nam nhân chút kiên nhẫn, đen mặt :
"Các ngươi hộ tống nàng về."
"Vâng."
Thuộc hạ thở phào, thật sợ Vương gia cố chấp chịu.