Long xà thừa dịp Minh Thù đang tránh né lá cây, nhanh chóng cứu Tiêu Như Phong mặt đất.
"Không chứ?"
Giọng long xà quan tâm.
Tiêu Như Phong thở hổn hển: "Không . Cô ..."
"Ta sẽ giúp nàng g.i.ế.c cô ."
Dường như long xà Tiêu Như Phong nghĩ gì, bổ sung một câu:
"Yên tâm, khi cô còn thở cuối cùng, sẽ để cho nàng tự tay g.i.ế.c."
"Ngươi từng hỏi qua ý kiến của , thể tự quyết định như thế?"
Hơi thở cuối cùng của trẫm, ngươi là ?
Long xà hung hăng đầu, Minh Thù vác nhánh cây như vác đại đao, một chân đạp tảng đá nhô , áo choàng đỏ rực phủ đùi, tư thế phóng khoáng.
Hắn vung tay lên trong khí, chụm tay thành móng vuốt, lá cây xung quanh lay động điên cuồng. Chớp mắt đó, vô lá cây rời khỏi cây, ùn ùn kéo đến chỗ Minh Thù.
Mỗi một phiến lá cây, đều tiếp thêm sức mạnh, sắc bén như dao.
Minh Thù huơ huơ nhánh cây, như đơn giản đ.á.n.h rớt lá cây, nhưng mà thực tế nhẹ nhàng như , nàng chỉ giả vờ thể hiện bộ dáng thoải mái.
Nàng dường như đang thấy vạch m.á.u của , đang rớt một cách t.h.ả.m hại.
Đau quá.
Long xà khống chế lá cây thành một hàng dài như rồng, chiến đấu với Minh Thù, Minh Thù đ.á.n.h tan một mảnh, lập tức mảnh lá cây mới bổ sung.
Thứ sơn mạch Ma Phong thiếu nhất là... lá cây.
Đuôi rồng quét về phía Minh Thù, phía nàng là vách núi, Minh Thù đạp đá nhảy lên, ngờ một nhánh lá cây tạo thành rồng, từ trời đè xuống ngăn chặn lối thoát của Minh Thù, bất kể , thì Minh Thù cũng sẽ lá cây cắm lên như gai nhím.
Má nó g.i.ế.c trẫm, để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm ?
Minh Thù dùng cành cây mở một con đường thoát khỏi vòng vây. Long xà bất ngờ, điều khiển hai con rồng đuổi theo Minh Thù, đưa nàng chỗ c.h.ế.t.
Minh Thù một con rồng cuốn lấy, một con rồng khác từ phía đ.á.n.h tới.
Ánh mắt Minh Thù lướt qua, đang chuẩn thoát , thì bên hông đột nhiên xuất hiện một đôi tay lạnh như băng, ôm nàng xoay một vòng nhẹ nhàng, rơi xuống bên nhánh cây.
Thanh Trần đạp nhẹ vài mảnh lá cây, vững như đất bằng phẳng.
Ngoại trừ việc đ.á.n.h lắm, thể tu luyện công pháp lợi hại cao siêu, nhưng những phương diện khác thể tương đối lợi hại.
"Ngươi cái gì thế?"
Nàng cùng hai con rồng quyết chiến sống còn, cái tên đột nhiên kéo nàng khỏi cuộc chiến, gì!
Cô c.h.ế.t lấy ai chữa bệnh cho lão tử!
Thanh Trần tức giận oán thầm trong lòng, thực tế chỉ thể nghẹn khuất :
"Bây giờ chúng chung một thuyền, thể để Chức Phách cô nương, một chiến đấu chứ."
Minh Thù mỉm : "Ngươi vướng chân , thì cảm tạ trời đất lắm , buông !"
"Đây là tự cô đó nhé."
Thanh Trần đột ngột buông tay, Minh Thù đề phòng cả mất trọng tâm, từ giữa trung ngã xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/125.html.]
Mẹ nó đần ? Không sợ đối thủ dữ như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, những lời đúng là sai.
Thanh Trần chính là tên đồng đội ngu như heo.
Minh Thù nhanh chóng định thể trung, men theo cây bên cạnh, một nữa bay lên trung, mang theo cành cây qua chỗ Thanh Trần.
"Chức Phách cô nương, nó tới ."
Thanh Trần sợ sệt lùi về một , chỉ phía Minh Thù.
Hai con rồng một một đuổi đến gần Minh Thù.
Ý khóe môi Minh Thù càng sâu, vẫy cành cây đ.á.n.h vài cái đầu rồng, thừa dịp rồng né tránh, xoay nhảy lên trực tiếp, đạp lưng rồng, hai tay cầm cành cây đ.â.m lưng rồng.
Chillllllll girl !
Thân rồng vặn vẹo vài cái, các lá cây hội tụ, tan rã rơi khắp bầu trời.
Minh Thù nhanh chóng xử lý tiếp con rồng thứ hai, lá cây lả tả rơi xuống đất.
Nàng thở phào một , may mà nguyên chủ nỗ lực tu luyện, thực lực đủ cho nàng dùng, nếu mà là cái kiểu yếu ớt, thì giờ phút nàng bỏ mạng ở đây .
Phần mềm lợi hại như thế nào, mà phần cứng , thì cũng xài .
"Có vài phần bản lĩnh."
Long xà bầu trời đầy lá xanh:
"Thế nhưng thật đáng tiếc..."
"Ngày hôm nay ngươi c.h.ế.t ở chỗ ?" Minh Thù tiếp hộ Long xà.
Long xà ngây ngẩn, đó hừ lạnh: "Ngươi thì ."
Minh Thù mím môi nhạt: "Nếu như c.h.ế.t, ngươi sẽ hối hận là đến cái thế giới ."
"Ta từng hối hận là gì."
"Ta đây cho ngươi hối hận một ."
Minh Thù bất ngờ ném cành cây xuống, chỉ vị trí trái tim:
"Đến , đ.â.m đây ."
Trẫm chính là , lấy việc giúp khác niềm vui.
Long xà: "..."
Thanh Trần: "..."
Tổ tông , ngươi đang phát bệnh khùng đấy , sống nữa !
Đã từng thấy kẻ điên, nhưng gặp qua kẻ nào điên thành như , rộng lòng để khác thỏa thích đ.â.m chém.
Thanh Trần nhịn c.h.ử.i thề một tiếng, đột nhiên hiểu , nàng để Hồi Tuyết và Lưu Phong ở phía , là để ngăn cản nàng phát rồ phát dại.
Ý nơi khóe miệng Minh Thù cong lên độ cong quái dị, nàng với long xà bên :
"Thế nào, dám ? Không ngươi , chuyện gì cho ngươi hối hận , mới bắt đầu hối hận ?"