Minh Thù cảm thấy xuất hiện một luồng khí thuần khiết lạ kỳ.
Chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt liền biến mất, chỉ còn tú bà mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mê , tú bà câu hồn, âm cuối đầy trêu ghẹo:
"Chức Phách cô nương, nàng thật là cẩn thận chút gì, nhiều xâm nhập như cũng ."
Ánh mắt Minh Thù đảo qua thi thể: "Lưu Phong ?"
"Ta để nghỉ ngơi ."
Thanh Trần kéo y phục dài chấm đất qua đến mặt Minh Thù, cúi mùi thơm kỳ lạ dần dần nồng nặc:
"Chức Phách cô nương, thấy đêm nay ánh trăng , thích hợp chữa bệnh nàng thấy ?"
Mẹ nó, bệnh tâm thần !
Trăng tròn với chữa bệnh thì liên quan cái khỉ gì tới
Minh Thù xoa xoa cổ tay, trong ánh mắt chờ mong của Thanh Trần, cong môi:
"Ta nghĩ thích hợp đ.á.n.h hơn."
Một giây nàng nắm cổ áo Thanh Trần quăng qua vai, gom cùng mấy t.h.i t.h.ể cùng lúc ném văng .
Thanh Trần sống mà như c.h.ế.t ngã đám thi thể.
Là nữ nhân ?
Là nữ nhân ?
Ngươi cho là Thanh Trần sẽ buông tha như ?
Không!
Hắn là một cố chấp, Minh Thù một ngày chữa bệnh cho , vẫn sẽ quấn lấy nàng.
Thanh Trần cũng là một thông minh, mỗi xuất hiện đều sẽ chọn đúng thời cơ sẽ chọc giận Minh Thù, thậm chí còn thể giúp Minh Thù một tay. Minh Thù cảm kích, mỗi là đá văng , thì là đ.á.n.h đến t.h.ả.m hại, thể diện của bộ Túy Hoa các đều vứt sạch.
Thanh Trần vô cùng hoài nghi bản .
Mùng chín tháng năm.
Thọ thần đế quân mở tiệc chiêu đãi bốn phương.
Không tại Minh Thù mời. Sau khi truyền thủ đoạn hung hãn của nàng, trong thời gian , ngoại trừ Thanh Trần còn dám táo tợn quấy rầy nàng, những khác đều yên lặng dám ho he.
Ngay cả kẻ phản bội của Tuyệt Hồn cốc đều ló đầu.
Cái cũng trách của Tuyệt Hồn cốc, nếu như khác tạo phản, sớm vội vàng đến chịu . Minh Thù , ngay cả một phản ứng cũng , luôn vẻ các ngươi thích phản thì phản, đừng quấy rầy ăn là .
Khiến của Tuyệt Hồn cốc nghĩ thông, nào dám tùy tiện xuất hiện.
"Tiểu thư, chúng thật ?"
Hồi Tuyết cửa cung nguy nga đến , do dự.
Minh Thù để ý đến thú nhỏ đang phản kháng, đem nó và cả trứng màu nhét tay áo:
"Đã tới cửa mà lúc về, hình như lắm."
Nói chừng còn náo nhiệt chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/113.html.]
"Thế nhưng..."
Hồi Tuyết còn khuyên Minh Thù: "Ôi chao, tiểu thư đợi em với."
Minh Thù cầm thiệp mời hoàng cung.
Còn hai bước, Bạch Yên Nhiên mang theo cản đường. Mặt Bạch Yên Nhiên chữa lành, bên cạnh cô là một t.ử của Tuyệt Hồn cốc, thấy Minh Thù, t.ử sợ hãi gục đầu xuống.
"Nhất Minh, ngươi..."
Hồi Tuyết chỉ t.ử chút thể tin.
Bạch Yên Nhiên cao quý ngẩng đầu: "Chức Phách, gần đây ngươi ngủ ngon ? Ngươi sớm giao Tuyệt Hồn cốc cũng là chuyện , miễn cho chịu nhiều đau khổ hơn."
Minh Thù mỉm , đôi mắt ngạo nghễ liếc nàng.
Mấy giây
"A!"
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Bạch Yên Nhiên dẫn những nghỉ chân xung quanh chạy tới.
Minh Thù phủi tay một cái, nhanh chậm :
"Chặn đường ."
Bạch Yên Nhiên chật vật ngã đất, nhận thấy các loại ánh mắt dò xét xung quanh, cái loại ánh mắt đối với Bạch Yên Nhiên mà , giống như là lửa nóng thiêu cháy nội tâm của nàng .
Sắc mặt nàng tái xanh Minh Thù, hận ý trong lòng cuồn cuộn như thủy triều, rõ ràng bộ đại lục đều mắng nàng , nàng hẳn là rơi đường cùng, nên là nàng mới , vì nàng còn bộ dạng khác hận đến nghiến răng như , ung dung tự tại một cách quá đáng.
"Nàng chính là Chức Phách ? Sao nàng cung, hiện tại Tuyệt Hồn cốc đang rối loạn, cũng thấy nàng sốt ruột. Giao Tuyệt Hồn cốc cho nàng thật đúng là đáng tiếc, ngay cả biển hiệu của cốc cũng tự đạp bỏ."
Có Minh Thù.
"Là do nàng vô dụng..."
"Nàng thật lợi hại, nhiều như đều đ.á.n.h ."
"Lợi hại ích gì, thời gian dài như , khi nào thấy nàng thể hiện y thuật ? Tuyệt Hồn cốc là nơi nào chứ, y thuật vô song, thực lực của nàng lợi hại thế nào nữa, y thuật lúc đó chẳng là vô dụng ."
"Nói cũng ..."
"Các ngươi cái gì đó?"
"Còn thể cái gì, là Tuyệt Hồn cốc ..."
Chillllllll girl !
Âm thanh đáp lời ngập ngừng, trong lòng thình thịch kinh hoảng, cẩn thận đầu , sắc mặt liền trở nên khó coi, ngữ khí lắp bắp:
"Thanh... Thanh Trần công tử."
Hắn, ở chỗ !
Tất cả âm thanh dường như biến mất trong lúc đó, Thanh Trần ung dung từ trong bọn họ qua, mỗi một bước giống như đều trải qua cả một thế kỷ dài dằng dặc.
Thấy Thanh Trần đang gần trung tâm sự việc, đột nhiên cảm thấy cái gì đó lạ thường.
"Chát!"
Bạch Yên Nhiên từ đất nhảy lên, ánh sáng trong tay lóe lên, roi da khảm gai ngược sắc bén đột nhiên xuất hiện đ.á.n.h một tiếng chát mặt đất.
Thần sắc Bạch Yên Nhiên dữ tợn, roi theo nàng vung đ.á.n.h về phía Minh Thù.
Ngón tay Minh Thù huơ huơ , Lưu Phong ngừng tiến lên.