Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà - Chương 141: Uy Lực Của Vận May Liên Tiếp

Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:54:23
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc mọi người không để ý, Vân Tử Cẩm lén lút dán lên người mình một tấm bùa "Vận May Liên Tiếp" theo hướng dẫn sử dụng từ hệ thống Tiêu Tùy Tiện. Vốn tò mò về hiệu quả của tấm bùa này, cô háo hức chờ đợi xem điều kỳ diệu gì sẽ xảy ra.

Chưa đầy hai phút sau khi sử dụng bùa, cô cảm nhận rõ ràng sợi cần câu trong tay bị một lực mạnh giật mạnh xuống nước.

"Trúng rồi trúng rồi! Cần câu của Tử Cẩm cũng có cá cắn câu rồi!"

Lý Việt Thành vốn đang tập trung theo dõi phía Thịnh Điền, nhưng khi quay đầu lại, anh ta liền phát hiện cần câu của Vân Tử Cẩm cũng đã có cá. Anh ta hào hứng hét lớn rồi chạy vội đến bên cô.

Vân Tử Cẩm cố gắng nhớ lại những điểm quan trọng khi thu câu mà Lục Vân Khuyết vừa dạy cô. Mặc dù hơi vất vả và suýt nữa để con cá tuột khỏi lưỡi câu, cuối cùng cô cũng kéo được nó lên bờ một cách an toàn.

"Chà! Con cá của Tử Cẩm có vẻ to hơn con của Điền Điền đấy!"

Lời nói của Lý Việt Thành khiến gương mặt Thịnh Điền đùng đục biến sắc.

"Trận đấu mới chỉ bắt đầu thôi, một con cá chẳng nói lên điều gì. Ai thắng ai bại còn chưa biết được!"

Thịnh Điền nhìn ra ngay Vân Tử Cẩm hoàn toàn không biết gì về câu cá. Dù bản thân cô cũng ít kinh nghiệm, nhưng so với Vân Tử Cẩm, cô vẫn là người có chút kỹ năng. Vì vậy, cô rất tự tin vào chiến thắng của mình.

Tuy nhiên, Vân Tử Cẩm không quan tâm nhiều đến hai người họ. Lúc này, cô chỉ muốn biết hiệu quả thực sự của tấm bùa "Vận May Liên Tiếp".

Nhưng Tiêu Tùy Tiện quả thật không phụ lòng cô. Sau khi câu được con cá đầu tiên, chỉ khoảng 2-3 phút sau, lại có một con khác cắn câu. Vân Tử Cẩm suýt nữa không kịp phản ứng, may mắn thay Lý Việt Thành đứng ngay bên cạnh đã kịp thời giúp đỡ.

Nhìn hai con cá đang quẫy đành đạch trong xô, Vân Tử Cẩm liếc mắt nhìn về phía Thịnh Điền cách đó 10 mét, ánh mắt đầy thách thức không thể rõ ràng hơn.

Thịnh Điền tức giận đến mức mặt xanh mét, nếu không có Thịnh Hạo ngăn cản, có lẽ cô đã xông đến đánh nhau với Vân Tử Cẩm rồi.

Thời gian quy định vẫn chưa kết thúc, Vân Tử Cẩm lại thả mồi và ném cần xuống nước.

Lúc này, Lục Vân Khuyết cũng đã trở lại, theo sau là vài nhân viên phục vụ mang theo đồ ăn. Khi đi ngang qua Thịnh Điền, anh thậm chí không hề dừng lại, mà dẫn người phục vụ đến đứng cạnh Vân Tử Cẩm.

"Ăn vặt khác sợ em no bụng, nên anh chỉ mang một ít bánh ngọt thôi.

Bánh hoa quế, bánh hạnh nhân, và đây là bánh khoai môn nhân táo tàu mới ra lò của bếp, nếu em đói có thể ăn tạm chút đỡ lòng.

Đồ uống cũng có, thích gì cứ tự nhiên lấy nhé."

Nhân viên phục vụ mang đến khá nhiều thứ, Lục Vân Khuyết đặt tất cả lên chiếc bàn nhỏ cạnh chỗ Vân Tử Cẩm ngồi.

Lúc này, Vân Tử Cẩm trung bình cứ 3-4 phút lại câu được một con cá, nên cô không rảnh tay để nói chuyện với Lục Vân Khuyết, càng không thể ăn uống gì.

Còn Thịnh Điền, từ khi Lục Vân Khuyết quay lại, ánh mắt cô như muốn dán chặt vào người anh. Khi thấy anh mang đồ ăn đến cho Vân Tử Cẩm đầu tiên, tâm trạng cô càng thêm bực bội.

"Bánh ngọt có món mới à? Để tôi thử xem!"

Phó Trạch không biết từ lúc nào đã đi đến, nghe thấy Lục Vân Khuyết giới thiệu tên các loại bánh với Vân Tử Cẩm, không nghe rõ gì khác ngoài hai chữ "món mới".

Vân Tử Cẩm chưa kịp ăn, Phó Trạch đã xơi ngay một miếng.

Lục Vân Khuyết liếc anh ta một cái, không cho phép lấy miếng thứ hai.

"Tôi đã bảo bếp làm thêm, lát nữa sẽ có người mang ra, cậu muốn ăn thì đợi sau vậy."

Dĩ nhiên Lục Vân Khuyết không vì Vân Tử Cẩm mà bỏ qua những người khác, nhưng nếu họ muốn ăn thì phải đợi đến mẻ thứ hai.

"Mẻ sau là chuyện sau, tôi thấy mẻ này có vẻ ngon hơn."

Đồ của người khác bao giờ cũng hấp dẫn hơn đồ của mình.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng. Xô cá của Vân Tử Cẩm gần như đã đầy ắp, trong khi xô của Thịnh Điền chỉ lưa thưa vài con cá, kích cỡ cũng chẳng đồng đều.

Kết quả trận đấu dù không cần cân đo cũng đã quá rõ ràng.

Tuy nhiên, Vân Tử Cẩm sợ người khác dị nghị nên vẫn yêu cầu Lục Vân Khuyết mang dụng cụ cân lên.

Xô cá có kích thước tiêu chuẩn như nhau, vì vậy hai người lần lượt đặt xô cá lên cân, và sự chênh lệch về trọng lượng giữa hai bên quả thực rất lớn.

"Cô... cô gian lận phải không? Cô không phải lần đầu đi câu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-141-uy-luc-cua-van-may-lien-tiep.html.]

Lần đầu đi câu mà bắt được cả một xô đầy cá, Thịnh Điền không thể tin được chuyện này.

"Tôi dám thề đây là lần đầu đi câu, còn cô Thịnh có dám không?

Lần đầu mà câu được cả xô cá, chỉ có thể nói là tôi có thiên phú đặc biệt thôi."

Khi cần tự khen, Vân Tử Cẩm cũng không hề ngại ngùng.

"Thịnh Điền! Thua thì phải phục!"

Thịnh Hạo không cho em gái có cơ hội nói thêm. Nếu để Lục Vân Khuyết ra tay giải quyết, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.

"Anh!"

Thịnh Điền thực sự không muốn thừa nhận mình đã thua một cô gái quê mùa lớn lên từ trại trẻ mồ côi như Vân Tử Cẩm!

"Tiểu thư Thịnh gia cao quý, dĩ nhiên có thể không tuân thủ cam kết. Còn tôi chỉ là một cô gái cô độc, đâu dám nửa lời phản kháng."

Vân Tử Cẩm không hẳn là nhất định phải lấy chiếc du thuyền này, nhưng thái độ của Thịnh Điền khiến cô vô cùng khó chịu.

Vì vậy, hôm nay chiếc du thuyền này, dù Thịnh Điền có muốn hay không, cô cũng sẽ lấy bằng được.

"Cô ấy đương nhiên sẽ giữ lời hứa. Tôi sẽ gọi người soạn hợp đồng chuyển nhượng ngay bây giờ."

Thịnh Hạo sợ Vân Tử Cẩm nói thêm điều gì không hay, vội vàng thay em gái đưa ra quyết định.

Chiếc du thuyền này vốn là anh mua, giờ Thịnh Điền đánh mất nó trong cuộc cá cược, bất kể em gái anh nghĩ gì, với tư cách là người chi trả, Thịnh Hạo hoàn toàn có quyền chuyển nhượng nó trực tiếp cho Vân Tử Cẩm.

Có Thịnh Hạo đứng ra giải quyết, Thịnh Điền dù không phục cũng buộc phải chấp nhận, chỉ có điều ánh mắt cô nhìn Vân Tử Cẩm càng thêm ác cảm.

Vân Tử Cẩm chưa bao giờ để tâm đến sự thù địch của Thịnh Điền, nhưng có một cô gái khác luôn im lặng đứng ngoài lề.

Vân Tử Cẩm liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì, chỉ nhấp một ngụm nước ép hoa quả tươi mà Lục Vân Khuyết đặt trên bàn.

"À... sắp đến giờ cơm tối rồi, tôi sẽ nhờ bếp chuẩn bị bữa tối cho mọi người."

Lúc này đã gần 6 giờ, Phó Trạch lấy cớ bữa tối để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người.

Không ai phản đối, Phó Trạch vội vàng nhận việc rồi đi sắp xếp bữa ăn.

"Ở đây nhiều muỗi quá, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi."

Cạnh hồ muỗi rất nhiều, dù đã bôi thuốc chống muỗi cũng không mấy tác dụng. Lục Vân Khuyết đã nhìn thấy hai vết muỗi đốt trên cánh tay Vân Tử Cẩm.

Không ai có ý kiến gì, riêng Thịnh Điền vì tâm trạng không vui nên mặt mày ủ rũ đi ở vị trí xa nhất trong nhóm.

Phó Lê đi đến bên Thịnh Điền: "Vẫn còn giận à?"

Phó Lê và Thịnh Điền có thể coi là đôi bạn thân từ nhỏ.

Dù tính cách khác biệt, nhưng quan hệ giữa hai người luôn rất tốt.

Hôm nay Thịnh Điền thi câu cá với Vân Tử Cẩm, Phó Lê luôn im lặng như một cái bóng, không nói lời nào, chỉ âm thầm quan sát Vân Tử Cẩm.

Giờ khi mọi chuyện đã kết thúc, cô ta lại xuất hiện.

Mộng Vân Thường

"Nếu quà sinh nhật anh trai tặng bị người khác đoạt mất, tâm trạng cậu có vui không?"

Thịnh Điền đầy vẻ ấm ức.

"Đừng giận nữa, lần sau tìm cơ hội đoạt lại chiếc du thuyền là được.

Từ nhỏ đến lớn cậu học biết bao nhiêu tài nghệ, kiểu gì cũng có thứ thắng được cô ta."

Thi câu cá không thắng nổi, nhưng nếu so tài nghệ, Phó Lê tin rằng Thịnh Điền sẽ không thua Vân Tử Cẩm.

Loading...