Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà - Chương 137: Trà Sữa Quên Sầu
Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:54:13
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Như thế còn chưa đủ lớn sao? Nhà tớ nhờ có bố và ông nội là người địa phương nên mới có nhà ở ngoại ô. Nhưng bây giờ bảo gia đình tớ mua nhà ở Đế Kinh, sợ rằng tiền mua một cái nhà vệ sinh còn không đủ.”
Giá nhà ở Đế Kinh quả thực quá đắt đỏ, những gia đình công nhân viên chức bình thường căn bản không thể mua nổi.
“Nhà ở ngoại ô rộng rãi mà, cậu nên nghĩ đến mặt tích cực.”
Vấn đề mua nhà, Vân Tử Cẩm cũng không biết phải đánh giá thế nào. Những căn nhà của cô đều do hệ thống Tiêu Tùy Tiện tặng, chưa bao giờ cô tự mua cả.
“Tớ không mong mình có thể mua nổi nhà ở Đế Kinh đâu, tốt nghiệp xong có thể tự nuôi sống bản thân là đã cảm tạ trời đất rồi.”
Tần Tư Đồng hiểu rất rõ năng lực của mình. Vân Tử Cẩm không nói gì thêm, dù cô muốn giúp Tần Tư Đồng tìm cách kiếm tiền, nhưng đây không phải chuyện có thể nghĩ ra ngay lập tức.
Trong lúc hai người trò chuyện, Vương Mẫn Lệ dẫn theo một đoàn người hầu mang đồ ăn lên.
“Món cá đầu ớt này là do tiểu thư nói Tần tiểu thư thích, hy vọng hợp khẩu vị của cô, còn có…”
Mỗi món ăn được dọn lên, Vương Mẫn Lệ đều giới thiệu sơ qua. Mỗi món một, ánh mắt Tần Tư Đồng lại sáng lên một chút, rõ ràng là rất thích.
“Tử Cẩm, đầu bếp nhà cậu giỏi quá! Dù là món phương Nam hay phương Bắc, đều như chuyên gia vậy!”
Thông thường, đầu bếp muốn nấu ngon thường chuyên về một dòng món ăn, những người giỏi từ hai dòng trở lên đều có thể coi là thiên tài.
Mộng Vân Thường
“Không phải đâu, trong bếp không chỉ có một đầu bếp, những món này là do nhiều người cùng làm.”
Đầu bếp trong nhà đều do Vương Mẫn Lệ giới thiệu. Vì trước đây bà từng làm việc cho gia đình giàu có, nên quen biết nhiều đầu bếp tư nhân. Chỉ cần bà thấy ổn, hiện đang thất nghiệp, Vương Mẫn Lệ đều nhắn tin hỏi thăm. Không ngờ cuối cùng lại đến cả đám, Vân Tử Cẩm không nỡ để họ về tay không, liền bảo mỗi người làm một món tủ của mình. Nếm thử xong, cô liền vung tay giữ tất cả lại. Dù sao, cô cũng không thiếu tiền trả lương cho mấy người này.
Tần Tư Đồng lại im lặng. Quả nhiên sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.
Ăn uống no say, Tần Tư Đồng mới có thời gian nghĩ đến chuyện khác, đột nhiên lóe lên ý tưởng về đêm hội chào mừng tân sinh viên năm nay.
“À, tớ nghe tin từ câu lạc bộ, đêm hội chào mừng năm nay trường mời rất nhiều anh chị khóa trước đã tốt nghiệp về. Nhiều người tranh nhau lên sân khấu lắm, cậu có muốn tớ đăng ký cho cậu không?”
“Những ai muốn đi làm thuê sau khi tốt nghiệp thì đúng là cơ hội tốt, nhưng tớ không cần.”
Vân Tử Cẩm hiện giờ đã có đủ nhà cửa, cửa hiệu, quản lý còn không xuể, đi làm thuê chỉ phí thời gian của cô.
“Cậu không tìm việc? Vậy cậu định làm gì? Khởi nghiệp?”
Nghĩ đến việc Vân Tử Cẩm hiện tại đã là tỷ phú có nhà có xe, Tần Tư Đồng thấy nếu cô chọn con đường khởi nghiệp cũng rất hợp lý.
“Hiện giờ tớ không áp lực kinh tế, tín chỉ cũng gần hoàn thành, chỉ cần năm cuối chăm chỉ lên lớp là tốt nghiệp. Nhưng nếu cậu có ý tưởng gì thì có thể nói với tớ, không dám nói gì khác, nếu cậu muốn khởi nghiệp, tớ có thể giúp vốn.”
Vân Tử Cẩm coi như đã hứa với Tần Tư Đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-137-tra-sua-quen-sau.html.]
“Cậu nói đấy nhé, tớ nhớ rồi đấy!”
Nghe Vân Tử Cẩm nói có thể đầu tư cho mình, Tần Tư Đồng vui không tả nổi. Dù cô chưa có ý định khởi nghiệp, nhưng tấm lòng của Vân Tử Cẩm đã khiến cô rất cảm động.
Hai cô gái một khi đã trò chuyện thì khó dứt. Mãi đến khi Mai Lâm mở cửa bước vào lúc 9 giờ tối, họ mới nhận ra thời gian trôi qua nhanh quá.
Hôm nay Vân Tử Cẩm chưa hoàn thành nhiệm vụ tiêu tiền, liền bảo Mai Lâm chuyển 5 triệu từ tài khoản của cô vào quỹ từ thiện. Với khả năng của Mai Lâm, dù không dùng điện thoại hay máy tính cũng có thể chuyển, nhưng vì có Tần Tư Đồng ở đây, Mai Lâm lấy ra một chiếc laptop, thao tác nhanh chóng. Không lâu sau, điện thoại Vân Tử Cẩm nhận được tin nhắn ngân hàng thông báo chi tiêu 5 triệu.
Đồng thời, trong đầu cô cũng vang lên thông báo hoàn thành nhiệm vụ tiêu tiền.
[Nhiệm vụ tiêu tiền: Tiêu hết 5.000.000 đồng trước 12 giờ đêm đã hoàn thành
Phần thưởng: Kích hoạt hoàn tiền 3 lần, 15.000.000 đồng đã chuyển vào thẻ ngân hàng của chủ nhân.
Phần thưởng: Công thức trà sữa Quên Sầu và 2 cốc mẫu, đã chuyển vào túi hệ thống, xin chủ nhân lưu ý kiểm tra.]
Nghe phần thưởng là công thức trà sữa cùng 2 cốc mẫu, Vân Tử Cẩm hơi ngạc nhiên. Lần trước tinh dầu hoa hồng đã rất khác thường, công thức trà sữa Quên Sầu nghe tên đã thấy không bình thường. Dù sao tên của Tiêu Tùy Tiện cũng không phải đặt tùy tiện, trà sữa này có tên Quên Sầu, chắc chắn có tác dụng quên đi ưu phiên. Chỉ là không biết “quên sầu” này là kiểu quên nào.
“À, lúc nãy Dì Vương nói bếp làm cho chúng ta 2 cốc trà sữa, tớ đi xem đã xong chưa.”
Vân Tử Cẩm không quên rằng Tiêu Tùy Tiện còn cho 2 cốc mẫu, uống vào sẽ biết ngay hiệu quả. Không đợi Tần Tư Đồng phản ứng, cô đã chạy về phía bếp.
Lúc này đầu bếp và người hầu đều đã xuống tầng 35 ăn tối, Vân Tử Cẩm bước vào bếp không thấy ai. Cô kiểm tra kỹ, xác nhận không có ai, liền lấy 2 cốc trà sữa Quên Sầu từ túi hệ thống ra. Nhìn 2 cốc trà sữa cỡ đại trong tay, Vân Tử Cẩm không biết diễn tả cảm xúc thế nào. Nhưng đã lấy ra rồi, cô mang chúng về phòng.
May là Tần Tư Đồng không biết mọi người trong bếp đã lên tầng 35, nếu không lý do này sẽ bị bóc mẽ ngay.
Trở về phòng, Vân Tử Cẩm đưa một cốc cho Tần Tư Đồng.
“Đây là trà sữa mới nghiên cứu trong bếp, tên là Quên Sầu, cậu uống thử xem?”
Nếu ngon, Vân Tử Cẩm nghĩ có thể dùng công nghệ trà sữa góp vốn, giúp Tần Tư Đồng mở quán. Có trà sữa Quên Sầu làm thương hiệu, không sợ không có khách.
Tần Tư Đồng nhìn cốc trà sữa trong suốt với màu sắc lấp lánh, hơi do dự. Màu sắc quá sặc sỡ, lại không ngừng biến đổi, đây có phải trà sữa bình thường không? Uống xong liệu có phải nhập viện ngay không?
“Uống đi, tớ cũng uống mà, không c.h.ế.t đâu.”
Vân Tử Cẩm nói một câu, nhưng Tần Tư Đồng càng thấy có vấn đề. Vân Tử Cẩm không ngần ngại, uống một ngụm nhỏ, hương vị chưa từng nếm bao giờ, rất độc đáo nhưng cực kỳ ngon!
“Ngon lắm, cậu thử đi! Hôm nay chỉ có 2 cốc này thôi, cậu không uống thì tớ đưa cho Dì Vương!”
Vân Tử Cẩm uống thêm một ngụm nữa, không hiểu sao lại thấy hương vị khác lần trước. Cô nhớ đến lúc nhỏ cùng mẹ nuôi ở trại mồ côi ngồi trên ghế dài ngắm sao, đó là khoảng thời gian vô tư nhất của cô.