Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà - Chương 114: Vãi Lờ?

Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:52:55
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ha! Cô chỉ biết khoác lác thôi, lát nữa thua đừng có khóc nhè rồi tìm anh trai mượn vai nhé!"

Trận đấu sắp bắt đầu, Phùng Đông vẫn không quên trêu chọc Vân Tử Cẩm.

Vân Tử Cẩm không thèm đáp, chỉ liếc nhìn Thịnh Dương với ánh mắt trấn an rồi nhanh nhẹn bước lên xe Shelby.

Hai chiếc xe trắng đen từ từ dừng trước vạch xuất phát. Trọng tài của câu lạc bộ Phong Hành đã sẵn sàng, vung cờ hiệu xuống, tiếng còi vang lên.

Vân Tử Cẩm đạp ga ngay lập tức. Khả năng tăng tốc của Shelby được phô diễn trọn vẹn, chỉ ngay từ khởi động, cô đã bỏ xa Phùng Đông nửa thân xe.

Ánh mắt Phùng Đông tràn ngập hận ý, hắn đạp ga hết cỡ, quyết tâm phải thắng Vân Tử Cẩm.

Kể từ lúc xuất phát, Vân Tử Cẩm luôn giữ khoảng cách ổn định với chiếc Lamborghini phía sau. Phùng Đông tăng tốc, cô cũng tăng tốc; hắn giảm tốc, cô cũng giảm theo. Ai hiểu chuyện đều nhận ra Shelby đang "dắt mũi" Lamborghini.

Trong xe, gương mặt Phùng Đông đã méo mó vì tức giận.

"Vân! Tử! Cẩm! Tao! Nhất! Định! Không! Thua!"

Trong khi đó, Vân Tử Cẩm vẫn thong thả liếc nhìn kính chiếu hậu. Thấy chiếc Lamborghini vẫn bám đuôi, khóe môi cô nhếch lên.

Hai chiếc xe hoàn toàn không cùng đẳng cấp, Phùng Đông dám khiêu chiến thì phải chấp nhận bị nghiền nát.

Vòng cuối, Vân Tử Cẩm đạp ga thêm một nhịp, khoảng cách giữa Shelby và Lamborghini ngày càng xa. Dù Phùng Đông có đạp ga xuyên sàn cũng khó lật ngược tình thế.

Nhưng hắn sao cam tâm thua một người phụ nữ mà mình vừa khinh thường? Ý nghĩ thắng cuộc càng khiến hắn điên cuồng, chân đạp ga không nhả, ngay cả khi vào cua cũng không chịu giảm tốc.

"Phùng Đông làm gì vậy? Vào cua không giảm tốc, muốn c.h.ế.t à?"

Khán giả trên khán đài nhận ra điều bất thường, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn.

Trong khi đó, Vân Tử Cẩm đã về đích, thiết lập kỷ lục mới cho đường đua A1 của câu lạc bộ Phong Hành.

"Rầm!"

Tiếng va chạm lớn vang lên cùng lúc cô vượt đích. Chỉ vài người còn chú ý đến cô.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Vân Tử Cẩm vừa kết thúc cuộc đua, vẫn ngồi trong xe nên không thấy rõ. Trọng tài ở vạch đích tóm tắt sự việc, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi qua xem thử."

Bản chất con người là hiếu kỳ, Vân Tử Cẩm bước xuống xe, nhanh chóng tiến về đám đông.

"Tai nạn à? Người có sao không?"

Dù đã mặc đồ bảo hộ đầy đủ, Phùng Đông trong xe mặt mày tái nhợt nhưng vẫn tỉnh táo. Chiếc Lamborghini của hắn có lẽ phải vào xưởng sửa chữa.

Thấy Vân Tử Cẩm, Phùng Đông lập tức nhìn thẳng, cười nhạt: "Cô thắng thế này có thấy xấu hổ không?"

Vân Tử Cẩm: Chửi thề trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-114-vai-lo.html.]

"Phùng tiên sinh định vãi shjt à? Chỉ năm triệu mà cũng đáng để anh đánh đổi danh dự? Trong thương trường, chúng tôi không hợp tác với kẻ bất tín."

Nguyên nhân va chạm rõ ràng là do Phùng Đông vào cua không giảm tốc, lại không hiểu khả năng xử lý của xe. May mà cô bỏ xa hắn, không thì bị liên lụy.

"Hừ! Nếu không phải do tôi va vào rào chắn, ai thắng ai thua còn chưa biết được!"

"Ồ? Cái 'chưa biết' của anh là chỉ việc anh bị tôi dắt mũi suốt trận, rồi vòng cuối bị bỏ xa nửa vòng sao? Phùng tiên sinh, người ta quý ở chỗ biết mình biết ta."

Vân Tử Cẩm không cho hắn cơ hội chối cãi, quay sang hỏi quản lý Trương - người giữ tiền đặt cược.

"Trương quản lý, xin ông cho biết kết quả trận đấu?"

Trương Viêm Minh há hốc miệng, cuối cùng không nói gì.

"Phùng Đông, kết quả rõ rành rành. Dù anh không đ.â.m vào rào, người thắng vẫn không phải anh!"

Mộng Vân Thường

Thịnh Dương ghét nhất loại người bất tín như Phùng Đông. Nếu hôm nay không phải Vân Tử Cẩm, nạn nhân có lẽ đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Phùng Đông, đừng làm chuyện khiến người ta khinh."

Lục Vân Phong cũng lên tiếng. Dám trở mặt với Vân Tử Cẩm, Phùng Đông đúng là không biết trời cao đất dày.

"Khà! Thật là mở mang tầm mắt. Không hiểu cô ta bỏ bùa mê gì mà mấy người đều thành chó săn của cô ấy! Được thôi, các người bảo tôi thua thì tôi thua. Nhà tôi nhỏ bé, không dám đụng độ mấy đại thiếu gia tứ đại gia tộc."

Phùng Đông được kéo ra khỏi xe, dựa vào cửa hất hàm nhìn Thịnh Dương.

"Đồ họ Phùng! Mày nói bậy cái gì? Thua là do kém cỏi, đổ lỗi cho ai? Dù đua lại, mày cũng không phải đối thủ của Tử Cẩm!"

Tô Mộng Dao từng theo Tô Cảnh Quân xem nhiều trận đấu, rõ ràng Phùng Đông từ đầu đã không phải đối thủ của Vân Tử Cẩm. Nếu không phải cô cố tình dắt mũi, thời gian về đích còn ngắn hơn.

Thua không tự kiểm điểm, chỉ biết đổ lỗi, không hiểu loại người này sống sao tới giờ.

"Ôi! Tiểu thư Tô gia cũng nhảy vào hùa à? Ba mẹ với anh trai có biết cô tự hạ mình làm chó săn cho người khác không?"

Nụ cười nhạo báng của Phùng Đông không hề giấu giếm.

"Trương quản lý, làm ơn chuyển tiền vào thẻ này."

Bỏ qua màn cãi vã, Vân Tử Cẩm trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho Trương Viêm Minh. Năm triệu đủ để cô giúp thêm một trại trẻ mồ côi.

Sau khi cân nhắc, Trương Viêm Minh đứng về phía cô, nhanh chóng chuyển tiền.

Do số tiền lớn, ngân hàng cần thời gian xử lý. Mãi sau Vân Tử Cẩm mới nhận được tin nhắn báo biến động số dư.

Thấy 10 triệu đã vào tài khoản, cô nhìn Phùng Đông: "Cảm ơn sự hào phóng của Phùng tiên sinh. Tôi sẽ nhắc các em nhỏ trại trẻ nhớ ơn anh."

"Ý cô là gì?"

"Ý là năm triệu của anh, Tử Cẩm sẽ quyên góp cho trại trẻ! Dĩ nhiên, không dùng danh nghĩa của anh rồi."

Loading...