Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà - Chương 110: Hàng xóm đến chơi

Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:51:30
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mai Lâm không cũng uống rượu sao?”

“Tôi tửu lượng tốt, không say đâu.”

Mai Lâm trả lời bằng giọng điệu vô cảm.

Vương Mẫn Lệ liếc nhìn qua lại giữa Vân Tử Cẩm và Mai Lâm mấy lần, cuối cùng đành chọn thỏa hiệp: “Thôi được, vậy dì về phòng nghỉ đây. Nếu có chuyện gì, tiểu thư nhất định phải gọi tôi ngay nhé, dì ngủ rất nhạy, tiểu thư gọi là tôi tỉnh ngay.”

“Biết rồi, dì yên tâm đi, có việc tôi sẽ gọi ngay.”

Vân Tử Cẩm gật đầu, nếu thực sự có chuyện, cô sẽ không khách khí đâu.

Đợi Vương Mẫn Lệ rời đi, Vân Tử Cẩm mới quay về phòng vệ sinh cá nhân. Mai Lâm thì ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, đợi đến khi mọi động tĩnh trong phòng Vân Tử Cẩm lắng xuống mới trở về phòng mình.

Ngày hôm sau.

[Nhiệm vụ tiêu dùng: Yêu cầu chủ nhân tiêu hết 3.000.000 trước 12 giờ đêm nay. Phần thưởng: Chờ mở khóa.]

Nghe thấy tiếng “báo thức” quen thuộc của hệ thống Tiêu Tùy Tiện mỗi sáng, Vân Tử Cẩm từ từ mở mắt.

“Cốc cốc cốc…”

Vừa tỉnh giấc, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa, không khỏi hơi nhíu mày. Nhưng cô vẫn bật dậy, xoa xoa khuôn mặt để tỉnh táo hơn.

Mở cửa, cô thấy Dì Vương.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu thư, có khách đến thăm.”

“Khách? Ai vậy? Sớm thế này?”

Vân Tử Cẩm không thể nghĩ ra ai lại đến thăm vào giờ này.

“Họ nói là người sống ở biệt thự số 2. Tôi từng thấy họ trong khu dân cư, nhưng không chắc có phải chủ nhà biệt thự số 2 không. Vì tiểu thư chưa dậy, không tiện để họ đợi bên ngoài, tôi tự quyết định mời họ vào phòng khách. Hiện họ đang ngồi đợi ở đó.”

Người biệt thự số 2? Đến đây để kết thân hàng xóm chăng?

Vân Tử Cẩm hơi bối rối.

“dì ra tiếp họ trước đi, tôi vệ sinh cá nhân xong sẽ xuống ngay.”

Không biết là ai, cô cũng không muốn đoán, dù sao cũng sắp gặp mặt rồi.

“Vâng, tôi xuống trước. Tiểu thư cứ từ từ, không cần vội.”

Vương Mẫn Lệ không muốn Vân Tử Cẩm vì khách mà vội vàng. Khách đến thăm mà không xem giờ giấc, tiểu thư còn chưa kịp ăn sáng nữa.

Vân Tử Cẩm gật đầu, cô sẽ không vì người lạ mà làm rối loạn nhịp sinh hoạt của mình.

20 phút sau, Vân Tử Cẩm thong thả bước xuống tầng 1. Từ trên cầu thang, cô đã thấy một gia đình ba người đang ngồi trong phòng khách, trông khá hòa nhã.

“Đây hẳn là tiểu thư Vân rồi! Nghe đồn biệt thự số 1 được một đại gia bí ẩn mua lại. Tiếc là trước đây gia đình chúng tôi đi du lịch nước ngoài, giờ mới đến thăm, thật là thất lễ.”

Người phụ nữ trung niên nói, trông bà ta được chăm sóc rất tốt, khoảng 50 tuổi nhưng chỉ như 35.

Vân Tử Cẩm bước xuống, dù chưa ăn sáng nhưng vẫn đến phòng khách chào hỏi.

“Xin chào.”

Cô chỉ chào một câu rồi im lặng. Không quen biết, cô chẳng biết nói chuyện gì.

“Tiểu thư Vân sống một mình à?”

Người đàn ông trung niên mở miệng hỏi chuyện riêng, khiến Vân Tử Cẩm hơi nhíu mày. Cô sống thế nào liên quan gì đến họ?

“Không, cả đám vệ sĩ và người giúp việc đều sống ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-110-hang-xom-den-choi.html.]

Câu trả lời của cô khiến gương mặt người đàn ông hơi co giật. Rõ ràng ông ta hỏi ý khác.

“Ý tôi là, tiểu thư có người thân nào không? Chúng tôi ngồi đây 20 phút rồi mà chẳng thấy ai ra tiếp cả.”

Vậy ra Dì Vương không phải người?

“Cả kinh thành này đều biết tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi. À, mấy vị vừa nói mới từ nước ngoài về, không biết cũng phải. Mấy vị đến sớm thế này, có việc gì à? Tôi sống ở đây một thời gian rồi, mấy vị là những người đầu tiên đến thăm đấy.”

Vân Tử Cẩm suýt nữa đã nói: Nếu không có việc gì thì đừng đến làm phiền.

“Thì ra là vậy. Tiểu thư trẻ tuổi mà đã có thành tựu, thật đáng ngưỡng mộ.”

“Người nhà tặng thôi.”

Mộng Vân Thường

Rõ ràng, khi Vân Tử Cẩm không muốn nói chuyện, cô có thể khiến cuộc đối thoại c.h.ế.t yểu bất cứ lúc nào.

“Nói ngắn gọn thôi, hôm nay chúng tôi đến là có việc muốn bàn với tiểu thư Vân.”

Người thanh niên ngồi cạnh vợ chồng trung niên có vẻ không kiên nhẫn nữa, thẳng thắn đưa ra mục đích chính.

Vân Tử Cẩm gật đầu: “Nói đi.”

“Nghe nói tiểu thư là chủ nhà tòa Đỉnh Tư!”

Vân Tử Cẩm nhướng mày. Tin tức khá lắm, vừa rồi còn giả vờ không biết chuyện của tôi.

“Đúng là tòa Đỉnh Tư thuộc về tôi, nhưng việc này liên quan gì đến chuyện hôm nay?”

Cô nhớ rằng tòa nhà gần đây không còn văn phòng trống nào, dù là sắp hết hợp đồng hay đã hết.

“Thật trùng hợp, tôi có một công ty nhỏ, văn phòng cũng thuê ở Đỉnh Tư.”

Nghe Vân Tử Cẩm xác nhận, người đàn ông sáng mắt lên.

“Vậy à, trùng hợp thật.”

Rồi sao nữa?

“Nhưng công ty đang gặp khó khăn tài chính, vốn quay vòng phải đợi đến ba tháng nữa. Biết tin tiểu thư là chủ nhà Đỉnh Tư, lại là hàng xóm, nên tôi mới mở lời.”

“Ý ông là?”

Chẳng lẽ muốn tôi giảm tiền thuê? Nhưng tiền quý này đã thu rồi, kỳ tới phải đợi tháng 10, có gì mà gấp?

“Chúng ta là hàng xóm, cũng có chút tình nghĩa, nên tôi muốn xin tiểu thư một cái giá ‘ưu đãi hàng xóm’.”

Giá ưu đãi hàng xóm? Từ bao giờ có khái niệm này?

“Ý ông là?”

“Ý tôi là, đã là hàng xóm thì thuê cao thế này không phải, nên giảm chút đi. Nhà Kim Nguyên chúng tôi thuê văn phòng ở Đỉnh Tư cũng là nể mặt tiểu thư. Tôi nghĩ, cứ giảm 50% đi, chúng ta ký hợp đồng dài hạn, trả tiền theo quý.”

Vân Tử Cẩm: Sống lâu thấy đủ thứ… chưa từng thấy ai vô liêm sỉ thế.

Ngay cả Vương Mẫn Lệ cũng có biểu cảm khó tả.

“Mấy vị, tôi quen các vị chưa nhỉ?”

Vân Tử Cẩm hỏi một câu.

“Ý cô là gì? Không muốn giảm giá? Đã là hàng xóm, ưu đãi chút có sao? Sao cô ích kỷ thế!”

Vân Tử Cẩm: Đôi khi, không hiểu người ta nói gì cũng đủ tức chết.

“À đúng rồi, tôi ích kỷ đấy. Mấy vị ra ngoài mà tuyên truyền đi. Đã là hàng xóm thì đừng làm tôi buồn nôn nữa, mất hứng lắm. Tiền thuê này, tôi không giảm một xu nào đâu. Quý này tôi đã thu rồi, không tính nữa. Quý sau, nhớ nộp đúng hạn, không thì tôi có quyền chấm dứt hợp đồng. Tôi chưa ăn sáng, không tiếp nữa đâu, mời về đi.”

Nói xong, Vân Tử Cẩm không quan tâm phản ứng của họ, đứng dậy thẳng tiến về phòng ăn.

Loading...