Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà - Chương 107: Đại thiếu gia cũng biết nấu ăn
Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:51:22
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn người đến Vân Hòa Uyển, Từ Vân Châu thật sự chẳng khách khí gì mà sai mọi người đi chuẩn bị nguyên liệu.
Dù Lý Việt Thành và những người khác nói rằng cô không cần phải động tay vào việc chuẩn bị, nhưng Vân Tử Cẩm ngại ngùng không thể đứng im không làm gì, nên cũng theo vào nhà bếp.
Trong nhóm 21 người, cùng với Vân Tử Cẩm và Mai Lâm, chỉ có 4 cô gái, trong đó hai người là nhà thiết kế của tập đoàn Thịnh Thị và Lý Thị.
Từ Vân Châu lững thững đi đến bên cạnh Lý Việt Thành, khẽ hỏi: "Ai là Tử Cẩm muội mà cậu vừa nhắc đến vậy?"
Tuổi của anh lớn hơn Lý Việt Thành và mấy người kia vài tuổi, vai vế cũng cao hơn một chút, nhưng điều đó không ngăn được anh có một trái tim thích buôn chuyện.
"Anh đoán xem?"
Lý Việt Thành đâu dễ dàng tiết lộ như vậy.
"Không nói? Vậy món Phật nhảy tường mà các cậu gọi, chắc là không có đâu."
Từ Vân Châu đâu phải người dễ bị đe dọa, ngay lập tức tìm ra cách khiến Lý Việt Thành phải khuất phục.
Phật nhảy tường là món tủ của anh, ai may mắn mới được thưởng thức.
Nếu hôm qua anh không chuẩn bị sẵn vài phần, thì hôm nay họ đột nhiên gọi điện đến đặt món, chắc chắn sẽ không có.
"Em nói thẳng thì còn gì thú vị nữa, anh phải tự quan sát mới được."
Lý Việt Thành vẫn không đưa ra câu trả lời rõ ràng, nhưng giọng điệu đã không còn khiêu khích như lúc nãy.
Vân Tử Cẩm đi một vòng trong bếp, nhưng chẳng tìm được việc gì để làm.
Lục Vân Khuyết bê một rổ đậu đũa đi ngang qua trước mặt cô, Vân Tử Cẩm thấy đậu chưa được sơ chế, mắt sáng lên.
"Anh Lục định ngắt đậu à?"
Lục Vân Khuyết dừng lại, quay đầu nhìn Vân Tử Cẩm, rồi gật đầu.
"Ừ, em muốn cùng làm không?"
"Được chứ!"
Cuối cùng cũng tìm được việc để làm, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt Vân Tử Cẩm.
Trong bếp quá đông người, Lục Vân Khuyết bê rổ đậu ra sân ngoài Vân Hòa Uyển.
May là khi họ gọi điện đặt chỗ, Vân Hòa Uyển chưa mở cửa đón khách, ngoài nhóm họ và nhân viên quán, không có ai khác.
Từ Vân Châu vì không muốn nấu quá nhiều món cho đông người, nên từ sau cuộc gọi của Lục Vân Khuyết, anh nhất quyết từ chối tất cả.
Hai người ngồi xuống ghế trong sân, rổ đậu đặt trên bàn thấp giữa họ.
Nhìn Lục Vân Khuyết ngắt đậu thành thạo, Vân Tử Cẩm ngạc nhiên: "Em cứ nghĩ người như anh Lục, ở vị trí cao như vậy, sẽ chẳng bao giờ đụng vào việc bếp núc. Không ngờ anh lại thành thạo như thế."
"Tôi từng đi du học một năm, ẩm thực nước ngoài thì em biết đấy, nhưng tôi lại có cái dạ dày của người Hoa, nên đành phải tự lực cánh sinh."
Sống một mình một năm, cái gì không biết cũng phải biết.
"Vậy anh cũng biết nấu ăn à?"
Nghe Lục Vân Khuyết nói vậy, Vân Tử Cẩm càng ngạc nhiên hơn.
Không ngờ người đứng trên mây như anh lại có kỹ năng sống như vậy.
"Biết vài món đơn giản, chưa học bài bản bao giờ."
Tự mày mò học nấu ăn, đừng mong anh nấu ngon như đầu bếp chuyên nghiệp.
"Vậy cũng giỏi lắm rồi, em cứ nghĩ anh..."
"Cứ nghĩ người xuất thân như tôi, chắc chắn là 'tứ chi bất cần, ngũ cốc bất phân'?"
Vân Tử Cẩm nói một nửa rồi ngừng lại, nhưng Lục Vân Khuyết tự mình tiếp lời.
Vân Tử Cẩm cười khẽ, cũng không đến mức "ngũ cốc bất phân" như vậy.
"Vậy là tôi bị định kiến oan rồi, lần sau có dịp, tôi sẽ nấu cho em ăn một bữa để minh oan."
Nói xong, Lục Vân Khuyết ngắt xong sợi đậu cuối cùng, bỏ vào rổ, "Xong rồi, em ngồi ngoài này chơi đi, tôi mang vào rửa sạch là được."
Nhóm họ đông người, công việc chuẩn bị nguyên liệu chia đều ra, mỗi người không phải làm nhiều.
Vân Tử Cẩm cũng không khách sáo, gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-107-dai-thieu-gia-cung-biet-nau-an.html.]
Lục Vân Khuyết bê rổ đậu vào bếp không lâu, Mai Lâm đi ra ngoài, thấy Vân Tử Cẩm liền rẽ hướng đi đến chỗ cô.
"Tiểu thư."
"Ừ, bên trong chuẩn bị thế nào rồi, dự tính bao giờ mới ăn được?"
Vân Tử Cẩm đã thấy đói bụng.
"Chuẩn bị nguyên liệu gần xong rồi, dự tính khoảng 40 phút nữa sẽ xào xong. Tiểu thư đói thì để tôi cắt chút trái cây cho ngài lót dạ nhé?"
Mai Lâm là người máy, ăn hay không cũng không sao, nhưng Vân Tử Cẩm thì khác.
"Vân tiểu thư, tôi cắt chút trái cây, em có muốn ăn không?"
Mai Lâm vừa nhắc đến việc cắt trái cây cho Vân Tử Cẩm lót dạ, Lục Vân Khuyết đã bưng đĩa trái cây ra.
Mộng Vân Thường
Anh dùng một chiếc đĩa lớn, bên trong là dưa lưới, xoài, thanh long trắng đã cắt sẵn, cùng nho và nho Mỹ đã rửa sạch, đặt lên bàn cạnh chỗ Vân Tử Cẩm ngồi.
"Xào đồ ăn còn phải đợi một lúc, em ăn chút trái cây lót dạ đi."
Nói rồi, anh đưa cho cô một cái dĩa.
"Cảm ơn anh, Mai Lâm vừa mới nói sẽ cắt trái cây cho em nè, hai người nghĩ giống nhau quá."
Vân Tử Cẩm cầm dĩa, gắp một miếng dưa lưới ăn.
"Vậy sao? Thế thì chúng tôi có chung suy nghĩ rồi."
Lục Vân Khuyết khẽ nhếch mép, ánh mắt anh nhìn Vân Tử Cẩm khiến người ta có cảm giác như đôi mắt ấy chứa đầy tình cảm.
Vân Tử Cẩm trong chốc lát bị đôi mắt ấy làm cho mê hoặc, nhưng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Lục Vân Khuyết nhận ra ánh mắt tránh né của cô, không muốn khiến cô khó xử, nên kiếm cớ vào lại bếp.
Bên ngoài chỉ còn một mình Vân Tử Cẩm, nhìn đĩa trái cây được cắt tỉa cẩn thận, cô hít một hơi sâu để bình tĩnh lại.
Không lâu sau, hai nhà thiết kế nữ của tập đoàn Thịnh Thị và Lý Thị từ trong bếp đi ra, thấy Vân Tử Cẩm ngồi một mình bên ngoài, liền tiến lại gần.
"Vân tiểu thư, sao lại ngồi một mình ở đây?"
"Vân tiểu thư không vào trong phụ giúp à? Mọi người trong bếp đều rất bận đấy."
Vân Tử Cẩm: "..."
Lúc nãy trong buổi thuyết trình, cô không nhận ra hai người này lại có tính cách "trà xanh" như vậy.
"Ồ, lúc nãy em cùng anh Lục Vân Khuyết ở đây ngắt đậu, có lẽ hai chị không thấy thôi."
Cô đâu phải không làm gì, vừa nãy cô đi một vòng trong bếp, cuối cùng mới tìm được việc ngắt đậu.
Làm xong rồi, ngồi ngoài này một lúc, chắc không phạm pháp đâu nhỉ
"Mấy người bị chủ bếp Từ đuổi ra ngoài, sao còn dám nói người khác không làm việc?"
Lục Vân Khuyết không biết từ lúc nào đã đi ra từ bếp, câu nói của anh khiến hai nữ thiết kế đỏ mặt xấu hổ.
"Lục... Lục tổng..."
Rõ ràng, họ không ngờ Lục Vân Khuyết lại xuất hiện vào lúc này.
"Làm không tốt thì ngồi yên, đừng gây chuyện!"
Lục Vân Khuyết chưa bao giờ là người biết chiều chuộng phụ nữ, những lời ám chỉ Vân Tử Cẩm lúc nãy, anh nghe rõ từng chữ.
Việc Vân Tử Cẩm không cần phụ giúp chuẩn bị nguyên liệu là do mọi người đồng ý, dù cô có không làm gì cũng không ai nói gì.
Hơn nữa, việc họ quyết định, đâu cần mấy người này lên tiếng.
Hai người cúi đầu không dám nói gì, sợ Lục Vân Khuyết nổi giận đuổi họ đi.
Vân Tử Cẩm nhếch mép, không thèm để ý đến họ.
Lục Vân Khuyết cũng không nhìn họ, quay sang nói với Vân Tử Cẩm:
"Vân tiểu thư, lúc nãy nghe em gọi tên tôi, tôi mới nhận ra chúng ta quen nhau lâu như vậy mà vẫn gọi nhau bằng 'tiên sinh', 'tiểu thư'.
Như vậy có vẻ xa cách quá, em cứ như lúc nãy, gọi tên tôi là được."