Hệ Thống Làm Giàu - Cuộc Sống Ấm No Ở Nông Thôn Cổ Đại - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-11-01 02:50:29
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Quả thật là .” Châu phu nhân đầu Lạc Vân, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Cố nương tử, bộ xiêm y của mua ở ? Kiểu dáng thực sự đặc biệt, chẳng lẽ là sản phẩm của Thẩm gia Bạch gia tiệm vải chăng? Nếu đúng thế, Linh Lung tiệm vải của chúng e rằng thêm một đối thủ đáng gờm !”

Mạnh Nhàn thấy nàng vẻ mặt buồn rầu, liền che miệng : “Muội , đoán sai , đây là do Cố nương tử tự tay may đó.”

Lạc Vân gật đầu: “Bẩm Châu phu nhân, bộ xiêm y là do tự tay cắt may.”

Châu phu nhân , mắt mở to, chút khó tin.

Thấy , Mạnh Nhàn liền nhân đà tiến tới: “Cố nương tử trong tay vẫn còn vô vàn kiểu dáng mới lạ. Muội , đặc biệt dẫn đến đây, chính là hỏi nguyện ý cùng Cố nương tử hợp tác ?”

Châu phu nhân mặt mày hớn hở hỏi: “Thật ? Cố nương tử trong tay còn kiểu dáng khác ư?”

“Nếu Châu phu nhân hứng thú, thể xem cái .”

Lạc Vân từ trong tay áo lấy hai bản họa đồ y phục.

Mấy tối nay, hễ thời gian rảnh, nàng dùng bút than phác họa các bản thiết kế y phục lên giấy.

Tham khảo từ các điển tịch y phục Hoa Hạ, thêm những hiểu độc đáo của riêng .

Đêm qua mới phác họa xong, tiện tay nhét túi, chẳng ngờ hôm nay dịp dùng đến.

Lạc Vân vốn định dựa theo bản thiết kế , dùng gấm lụa Lục phu nhân ban tặng, cắt may hai bộ.

Trong bản họa đồ, một kiểu là xiêm y với cổ áo cao dạng bàng, tay áo rộng suông, ve áo, cổ áo và viền tay áo đều thêu hoa văn tinh xảo.

Bản vẽ còn mang phong cách thanh tân, áo váy , cổ áo đối vạt, hoa văn giản dị, so với kiểu áo rộng tay to đang thịnh hành nơi đây, quả thực vô cùng thanh thoát và bay bổng.

Hơn nữa, Lạc Vân còn cẩn trọng phác thảo hình bóng thiếu nữ.

Mặt , mặt bên, mặt , từng chi tiết của bộ xiêm y đều phô bày rõ ràng, ngay cả những nếp gấp cũng hiển hiện sắc độ như thật.

Chưa cần luận đến kiểu dáng diễm lệ tranh, chỉ riêng bản thiết kế thôi cũng đủ khiến kinh ngạc thán phục .

Chu phu nhân cầm bản thiết kế trong tay, nội tâm dâng trào muôn vàn cảm xúc.

Đây là đối thủ đáng gờm, mà rõ ràng là một trợ lực lớn!

Nếu Lạc Vân trợ thủ, tiệm vải Linh Lung của họ còn lo gì mà chẳng phát triển lớn mạnh ?

Mạnh Nhàn cũng tiến gần, chăm chú bản thiết kế với vẻ kinh ngạc vô ngần.

Hai tỷ , đều thấy ánh sáng phấn khích lấp lánh trong đáy mắt đối phương.

Mạnh Nhàn cố nén sự kích động trong lòng, sang hỏi Lạc Vân: “Không Cố nương tử mong hợp tác ? Mong cứ thẳng thắn bày tỏ.”

Lạc Vân trầm ngâm một lát: “Hai vị phu nhân chớ sợ đắc tội, xin mạn phép thẳng, những giao dịch nhất thời, Lạc Vân sẽ chẳng màng đến…”

“Vậy Cố nương tử nguyện ý góp phần tiệm vải Linh Lung của chúng chăng? Chúng sẽ dành cho hai thành lợi tức, chẳng cần bỏ vốn, chỉ cần thiết kế kiểu dáng, như hợp lý ?”

Chu phu nhân còn giữ vẻ điềm đạm như một trưởng tỷ, đợi Lạc Vân dứt lời, nàng kích động nắm chặt lấy tay Lạc Vân.

Chẳng ngờ nàng thẳng thắn đến , Lạc Vân khẽ ngẩn .

Mạnh Nhàn còn tưởng Lạc Vân thuận lòng, vội tiếp lời: “Cố nương tử , hai tỷ chúng thật lòng hợp tác cùng , bất kỳ yêu cầu nào cứ việc .”

Lạc Vân hồn, phất tay: “Không , chỉ ngạc nhiên vì hai vị phu nhân thẳng thắn như , trùng hợp đúng với phương thức hợp tác mà nghĩ. Ấy là góp kỹ thuật, cung cấp bản thiết kế, nhận về phần trăm lợi nhuận.”

Chu phu nhân liên tục gật đầu: “Góp kỹ thuật? Ừm, từ , đúng là ý .”

Mạnh Nhàn cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu Cố nương tử ý kiến, chúng hãy cùng soạn thảo một bản văn thư khế ước mới nhé?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-lam-giau-cuoc-song-am-no-o-nong-thon-co-dai/chuong-87.html.]

Lại dứt khoát đến thế ?

Lạc Vân lưỡng lự giây lát, cẩn trọng hỏi: “Hai vị phu nhân thật sự nguyện ý nhường cho hai thành lợi nhuận ư? Chẳng sợ sẽ tổn thất chăng?”

Mạnh Nhàn và Chu phu nhân , đáp: “Sao tổn thất? Chúng thấy lợi lớn . Hai năm nay kinh doanh tiệm vải, tuy chẳng công lớn nhưng cũng mắc gì đáng kể, kiếm chút bạc lẻ là , nhưng nhược điểm cũng chẳng ít.”

“Nay Cố nương tử chung sức, chúng tin rằng tiệm vải Linh Lung thể xoay chuyển tình thế hiện tại, phát triển lên một tầm vóc mới.”

Chu phu nhân tiếp lời: “Nhà họ Thẩm ở trấn , và nhà họ Bạch ở huyện, đều là những gia đình giàu từ nghề vải. Tiệm vải Linh Lung về thiết kế kiểu dáng, lẫn phương diện kinh doanh, đều kém xa họ.”

Tóm , phần thị trường mà tiệm vải Linh Lung hiện nắm giữ, đang hai nhà họ Thẩm và Bạch lấn át.

Gà Mái Leo Núi

Mà hai tỷ họ ôm ấp dã tâm, đổi hiện trạng , để tiệm vải Linh Lung thể một chỗ vững chắc trong ngành tơ lụa của cả nước.

Lạc Vân khỏi thầm tán thưởng hai tỷ mặt, quả thực khí phách, giàu dã tâm.

Như tìm thấy tri kỷ, Lạc Vân cất lời khen ngợi: “Hai vị phu nhân thật khí phách, Lạc Vân vô cùng khâm phục.”

Chu phu nhân lớn: “Cố nương tử cũng là nữ trung hào kiệt, thật vui mừng khi quen .”

Mạnh Nhàn sốt ruột dậy: “Chuyện ngã ngũ như , sẽ lấy giấy bút soạn thảo văn thư ngay.”

Đợi Mạnh Nhàn mang giấy bút đến, Chu phu nhân hướng nàng : “Đại tỷ, phần của tỷ vẫn vẹn nguyên, chút đổi , là ba phần. Ta chiếm năm phần, Cố nương tử hai phần.”

Mạnh Nhàn khẽ lắc đầu: “Sao thể như ...”

Chu phu nhân ngắt lời nàng: “Hai năm nay, tiệm vải phần lớn nhờ công sức của tỷ, thể cắt giảm phần lợi tức của tỷ nữa? Ta hạ sinh tiểu nhi, e rằng cũng khó lòng quán xuyến chu . Sau khi Cố nương tử gia nhập, tiệm vẫn cần tỷ tận tâm hết mực. Đại tỷ chớ từ chối nữa.”

“Được, đại tỷ cũng khách sáo với nữa. Muội cứ an tâm giao phó tiệm vải cho , nhất định sẽ dốc hết lòng quản lý, để thất vọng.”

Văn thư thỏa thuận chấp bút xong xuôi, ba đều điểm chỉ tay, ký danh tính của , mỗi bên giữ một bản.

Lạc Vân vui vẻ cất văn thư trong lòng: “Để tỏ bày thành ý, sẽ về soạn thảo một bản phương án hùn vốn chi tiết, mong rằng thể hiến chút kiến giải nhỏ nhoi cho việc kinh doanh của tiệm vải.”

Chu phu nhân mỉm : “Hay lắm, chúng nguyện chờ mong.”

Chuyện hợp tác thỏa thuận thỏa, Lạc Vân chào từ biệt hai cáo lui.

Một nhà bốn rời khỏi Lâm phủ khi chính ngọ, mặt trời bóng.

Lạc Vân trong lòng hân hoan khôn xiết, bèn đưa cả nhà dùng bữa tại quán ăn. Đoạn rẽ Tụ Tiên Lầu, nàng tiếc tay gọi tới bảy món ngon.

Tôm phù dung, gà tuyết hoa, cá đầu băm ớt, chè táo tàu ngân nhĩ, cải thảo xào chua ngọt.

Lại còn món cơm tám bảo nếp và vịt trướng mà nàng từng thưởng thức ở huyện thành, khẩu vị vô cùng, nên nàng bèn điểm thêm một nữa.

Trương Tam phụ trách bưng món lên, : “Cố nương tử, món cuối cùng dọn xong, các vị cứ dùng bữa từ từ.”

Lạc Vân hạ đũa, hỏi : “Phiền Trương tiểu ca, lâu gặp Chưởng quỹ Cao bận rộn , ngài dạo vẫn an khang chăng?”

Trương Tam đáp: “Chưởng quỹ của chúng giờ đây tâm ý việc huyện thành, cứ cách hai ngày mới trở về một chuyến. Hôm qua khi về còn hỏi thăm tiểu , lúc lấy hàng thấy Cố nương tử đang miệt mài nghiên cứu món ăn mới nào , nhờ tiểu nhắn lời, ngàn vạn chớ quên lão già !”

Lạc Vân khẽ : “Trương tiểu ca truyền lời đến Chưởng quỹ Cao, quả thật đang nghiên cứu một món ăn mới, sẽ chẳng dám quên ngài . Hy vọng đến lúc đó, ngài sẽ rộng lòng chiếu cố thêm nhiều phần.”

Trương Tam vội vàng đáp lời: “Cố nương tử cứ yên tâm, tiểu nhất định sẽ chuyển lời nhắn của nương tử tới Chưởng quỹ.”

Chưởng quỹ Cao ở đây, Tụ Tiên Lầu mới thuê một nam tử chuyên chưởng quản sổ sách, tầm bốn mươi tuổi, để chòm râu dê thưa thớt, gảy bàn tính lạch cạch ngừng.

“Vị khách quan , cộng tất thảy một lượng mười văn, chi bằng khách trả một lượng là đủ.”

Bảy món ăn mà hơn một lượng bạc, theo tiêu chuẩn của Tụ Tiên Lầu, cũng thể coi là đắt đỏ.

 

Loading...