Hệ Thống Làm Giàu - Cuộc Sống Ấm No Ở Nông Thôn Cổ Đại - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-11-04 05:19:19
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trùng phùng
Trong một nhã gian khác lầu hai.
Hai đối mặt, ánh mắt giao thăm dò, nhất thời im lặng lời.
Phượng Khanh Nguyệt khẽ cất lời, phá vỡ sự tĩnh lặng, dò hỏi: “Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa?”
Ánh mắt Lạc Vân bỗng bừng sáng, đáp lời: “Tự do, bình đẳng, công chính?”
Thân thể Phượng Khanh Nguyệt khẽ run rẩy, nàng kích động tiến tới, nắm chặt hai cánh tay Lạc Vân, tiếp tục dò hỏi: “Kỳ biến đổi, chẵn biến đổi?”
Lạc Vân bật , trong mắt cũng ánh lên nét kích động, đáp: “Dấu theo góc phần tư!”
Mật hiệu tương hợp.
Phượng Khanh Nguyệt kích động đến mức thể che giấu, đôi mắt nàng rưng rưng lệ.
“Quả nhiên là đồng hương ! Tiểu Vân, hóa ngay từ đầu gặp mặt duyên phận giữa chúng định. Đáng tiếc khi bỏ lỡ, may mắn nay trùng phùng!”
Lạc Vân tươi tắn, hỏi : “Tiểu Nguyệt, ngươi đó là ?”
Phượng Khanh Nguyệt chống nạnh, đắc ý đáp: “Ban đầu chỉ một đồng hương khác, nhưng đó là ngươi, cho đến khi phái điều tra đối tác hợp tác với Cát Vị Trai.”
“Ngươi nào , khi đó chính là tiểu Vân, lòng hân hoan đến nhường nào! Chẳng trách khi thấy như quen từ ngàn xưa.”
Cố Thanh Sơn một bên, dõi hai nữ nhân lệ rưng rưng vì kích động, chợt vỡ lẽ rằng Phượng Khanh Nguyệt mắt chính là vị đồng hương mà nương tử từng nhắc đến.
Trên mặt hiện lên nét mãn nguyện.
Nương tử của trông vẻ đỗi vui mừng.
Hai họ, vốn dĩ cùng đến từ một thế giới.
Chắc hẳn còn vô vàn câu chuyện sẻ chia.
Chàng lặng lẽ rời khỏi gian phòng, khẽ khàng khép cánh cửa.
“Bốn vị khách quý, xin thứ . Tiệm chúng đang chuẩn khép cửa, kính mời chư vị ngày mai ghé.”
Tiểu nhị mặt lộ vẻ áy náy, lòng thầm run sợ.
Mấy nam tử thường, trong đó một vị còn đỗi quen mắt, chẳng trông hệt... Huyện thái gia của bọn họ ?!
Dưới lầu bốn nam tử đang , Cố Thanh Sơn thấy Sở Hằng bèn nhanh nhẹn bước xuống từ lầu , cất tiếng: “Thiếu Đông gia.”
Sở Hằng , khẽ đáp: “Cố , đặc biệt dẫn Huyện thái gia của đến để ủng hộ, đóng cửa sớm ?”
“Thức ăn trong tiệm đều bán sạch cả , nên đành đóng cửa sớm .” Cố Thanh Sơn chắp tay áy náy với mấy vị khách.
“Để chư vị công cốc một chuyến, thật lòng xin . Ngày mai sẽ dự trù một nhã gian lớn nhất cho các vị, luôn hoan nghênh chư vị ghé thăm.”
Sở Hằng bất đắc dĩ thở dài, đoạn : “Nếu , chỉ đành đợi mai tái phỏng.”
“Thì là Cố ! Chuyện cứu tử nhi của đây, Lữ mỗ vẫn kịp đích tạ ơn.” Lữ Bách Thanh chắp tay, vẻ mặt chân thành : “Cố , tại hạ chân thành đa tạ !”
“Chỉ là thuận tay mà thôi, đáng bận tâm!”
Doanh Thiên Tuyệt lặng một bên, trong đôi mắt đen thâm thúy dần hiện lên vẻ hứng thú sâu sắc.
Vị hán tử vĩ ngạn mắt kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, khí tức trầm mạnh mẽ, căn cơ võ công hiển nhiên tầm thường, quả đúng là một thiên tư trác việt để võ tướng.
Doanh Thiên Tuyệt tự xét, võ công của bản y thuộc hàng nhất thiên hạ.
Mà hán tử , e rằng cũng chẳng hề kém cạnh.
Trong một huyện thành nhỏ bé như , ẩn giấu một nhân tài.
Thật là thú vị!
Doanh Thiên Tuyệt đảo mắt khắp quán, chỉ còn hai bàn khách, thấy bóng dáng Phượng Khanh Nguyệt, bèn hỏi: “Trong quán tiếp đón vị nữ tử nào chăng?”
Nữ tử ư?
Cố Thanh Sơn khẽ cau mày, thầm nghĩ chẳng lẽ là...
“Ta tại đây! Điện… Thiếu gia, đến tìm chăng?”
Phượng Khanh Nguyệt cùng Lạc Vân từ lầu bước xuống, thấy vị nam tử quý tộc sảnh, tâm tình phần hân hoan mà tiến .
Doanh Thiên Tuyệt hờ hững trêu chọc: “Ta đến để nếm thử món cá nướng khiến ngươi ngày đêm nhung nhớ, ăn thì ngủ cũng chẳng an, rốt cuộc thì nó ngon đến mức nào?”
Phượng Khanh Nguyệt chỉ khan hai tiếng.
Ý của nàng , lẽ nào là 'tửu bất túy nhân nhân tự túy' ?
Nàng nịnh nọt sáp gần, thần thần bí bí : “Thiếu gia, cá nướng hết , chúng ngày mai đến nhé?”
Doanh Thiên Tuyệt liếc nàng một cái, đáp lời, xoay rời khỏi quán. Nam Viễn lập tức theo y.
“Thiếu gia, chúng nán đây thêm vài ngày cũng gì trở ngại chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-lam-giau-cuoc-song-am-no-o-nong-thon-co-dai/chuong-126.html.]
Phượng Khanh Nguyệt hướng về bóng lưng y mà gọi với theo, nhấc chân định đuổi theo thì hai bước vội đầu, mật kéo tay Lạc Vân.
“Tiểu Vân, ngày mai sẽ đến, đợi nhé!”
Lạc Vân siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, gật đầu lia lịa: “Tiểu Nguyệt, nhất định đến, ngày mai sẽ đồ ăn ngon mời dùng.”
Phượng Khanh Nguyệt cũng vội vàng gật đầu lia lịa: “Nhất định .”
Không gian y d.ư.ợ.c của nàng, ngoại trừ t.h.u.ố.c thang và thiết y tế vô tận, thì hề món ngon nào cả.
Hệ thống của tiểu Vân quả là tuyệt diệu!
Nhìn hai thiết tựa tỷ , Sở Hằng khẽ vuốt cằm trầm ngâm.
Vị Vương phi tương lai quen Lạc Vân ư?
Trông vẻ mối quan hệ giữa hai quả thực tệ chút nào.
Chuyện rốt cuộc là đây?
--- Đêm ---
Lạc Vân nép lòng hán tử, khó nén vẻ phấn khích.
“Thì phận của tiểu Nguyệt chính là đích nữ của Tả Thừa tướng đương triều, mà năng lực đặc thù của nàng là một gian y dược.”
“Tướng công, cho , gian y d.ư.ợ.c đó vô cùng lợi hại! Chỉ cần dùng ý niệm là thể tiến gian, bên trong đủ loại thiết y tế và t.h.u.ố.c men vô tận.”
“Tiểu Nguyệt còn , ngày mai cơ hội sẽ đưa gian, giúp kiểm tra thể, tiện thể thực hiện siêu âm màu.”
Cố Thanh Sơn vuốt ve bụng nàng tròn vo, hỏi: “Siêu âm màu là gì?”
“Là để kiểm tra tình trạng sức khỏe của bảo bối đó, mà loại siêu âm bốn chiều còn thể xác định giới tính của tiểu bảo bối nữa.”
Thần kỳ đến nhường ư?
Cố Thanh Sơn cảm thấy nhận thức của một nữa mở mang.
“Ôi! Thật đáng mong chờ, thật kích động! Cứ như cảm giác sắp mở một bảo rương thần bí .”
Khóe miệng Cố Thanh Sơn khẽ cong lên, cúi đầu hôn lên vầng trán nàng.
Dù là nhi tử nữ nhi, đều yêu thích như .
“Ngày mai còn cửa tiệm, nàng ngủ sớm nhé.”
“Vâng. Tướng công, ngủ ngon!”
Lạc Vân tựa lòng phu quân, an yên chìm giấc nồng.
Lữ phủ.
Doanh Thiên Tuyệt sấp chiếc giường mềm, cẩm bào vắt đến ngang eo, để lộ tấm lưng rắn chắc với những cây ngân châm đang cắm đó.
Phượng Khanh Nguyệt một chiếc ghế bên cạnh, bắt mạch cho .
“Chỉ cần một liệu trình nữa thôi, độc tố trong cơ thể Điện hạ sẽ bài trừ. Tuy nhiên, trong liệu trình tới, xin Điện hạ nhớ kỹ vận dụng nội lực.”
Doanh Thiên Tuyệt khẽ “ừm” một tiếng đầy biếng nhác, từ từ nhắm mắt chợp mắt.
Ngân châm thời gian một nén nhang mới thể rút .
Phượng Khanh Nguyệt một bên, nhàm chán lật xem quyển sách trong tay.
“Nghe Sở Hằng , ngươi dường như quen thuộc với vị cô nương nhà họ Cố? Các ngươi từng gặp mặt đây chăng?” Người giường mềm nhắm mắt , giọng trầm thấp vọng đến.
“Khải bẩm Điện hạ, đúng .”
Phượng Khanh Nguyệt tiếp tục lật xem quyển sách trong tay, hề thêm lời nào.
Sau đó, chỉ còn một im lặng kéo dài.
Sau thời gian một nén nhang, Phượng Khanh Nguyệt rút hết ngân châm , cẩn thận đặt túi kim bên cạnh.
Doanh Thiên Tuyệt chậm rãi dậy, cẩm bào tùy tiện khoác hờ . Mái tóc đen như mực biếng nhác rủ xuống ngực, để lộ lồng n.g.ự.c vạm vỡ ẩn hiện.
Quả là một bức mỹ nam yêu diễm!
Theo lẽ thường, từ khi bắt đầu chữa độc cho Doanh Thiên Tuyệt.
Cảnh tượng , Phượng Khanh Nguyệt chẳng chứng kiến bao nhiêu .
Thế nhưng, nàng vẫn dung mạo cao quý tựa thần tiên của cho lóa mắt.
Gà Mái Leo Núi
Haizzz.
Ngoại trừ tính cách chút khiến khác kính nhi viễn chi.
Vị Doanh Thiên Tuyệt quyền thế ngập trời, tài phú vô biên, sở hữu dung mạo xuất chúng. Vị Tam Vương phi tương lai thật phúc phận.
Chỉ tiếc, đó dù cũng chẳng là nàng.