06
Đêm g.i.ế.c c.h.ế.t Thu Sinh, chuyện đều trong kế hoạch của .
Chỉ là lúc rời khỏi thành, xảy một chút bất ngờ.
Cổng thành đóng sớm hơn một canh giờ. Hồ Tam cũng đần mặt :
"Rõ ràng thăm dò kỹ , hôm nay chuyện gì đặc biệt, cổng thành lẽ đóng sớm mới đúng."
"Đóng sớm cũng , cùng lắm thì chúng tìm chỗ nghỉ tạm một đêm, sáng mai trời sáng hẵng khỏi thành. Chỉ sợ chuyện gì đó liên lụy đến chúng . Dù chúng g.i.ế.c một trong cung, dù chỉ là thái giám, nhưng cũng e ngại chuyện kẻ đó bày hậu chiêu khi đến điểm hẹn."
A Đồng bình tĩnh đến lạ, nhưng bàn tay âm thầm đặt lên chuôi kiếm nơi thắt lưng.
Ta đề nghị:
"Trước tiên tìm một chỗ ăn uống , quan sai nếu bắt , cũng thể nào nghĩ rằng bọn chúng thản nhiên ăn uống trong quán trọ ."
Vừa định ngựa đổi hướng thì từ một đầu phố dài truyền đến loạt tiếng bước chân đều tăm tắp. Dưới ánh trăng, chúng thấy rõ ràng đó là nội vệ quân của hoàng thành phái .
Nội vệ quân chạy túm lấy những dân chúng ngang để tra hỏi.
Chúng loáng thoáng những từ như "thích khách" và " Tây Vực".
Chuyện liên quan đến chúng , nhưng dù cả ba chúng đều là kẻ gây án, hơn nữa mang đầy sát khí, qua cũng chẳng giống hạng tử tế, chắc chắn chịu nổi sự tra hỏi.
Không còn cách nào khác, đành bỏ ngựa và những binh khí dễ phát hiện, hòa đám đông, theo dòng chậm rãi di chuyển.
Hồ Tam cao lớn, da dẻ ngăm đen, nổi bật, lập tức lọt tầm mắt của một tên nội vệ.
Câu trả lời của cũng khiến quan quân hài lòng:
"Ngươi ngươi là dân làng Trì Điền, đến kinh thành giao lúa mạch rượu cho tửu lâu. Thế còn hai bọn họ?"
"Quan gia, đây là hai của . Chúng từng thấy thế gian ngoài , cứ đòi theo cho bằng ."
"Ngươi và hai cô chẳng giống chút nào, coi là thằng ngốc chắc?"
Ta đang suy nghĩ cách lấp l.i.ế.m thì ngờ A Đồng bên cạnh đột nhiên đá một cước lưng Hồ Tam, khiến ngã nhào, quỳ rạp xuống đất.
"Lão nương thành của ngươi ? Chỉ vì chuyện với chưởng quầy tửu lâu vài câu mà ngươi cau với suốt cả đường . Trước mặt quan gia ngươi còn dối trắng trợn. Dù gì cha ngươi cũng khinh nghèo khó, giờ ngươi thừa nhận quan hệ giữa chúng thì từ nay mỗi một ngả."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ấy, nương tử, đừng... Ta sai , sai , chẳng là ?"
Hồ Tam thậm chí dám lên, hoặc thể là A Đồng đá cho đến mức thể dậy, chỉ thể quỳ gối ôm chặt lấy eo của nàng.
Ta bên cạnh "phụt" một tiếng bật , những đường cũng theo. Người xem náo nhiệt càng đông, càng dễ dàng khiến họ đùa cợt, cuối cùng khiến nội vệ quân chỉ thể hiệu cho chúng nhanh chóng rời .
ngay lúc đó, một tiếng quát lớn vang lên từ phía :
"Đứng !"
Một dáng dấp tướng lĩnh hạ ngón tay chỉ phần ống quần của , nơi một thứ gì đó nhô lên mờ mờ:
"Ngươi giấu cái gì? Lấy ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hao-canh-nhu-nguyen/9.html.]
Thứ giấu là một con d.a.o găm, đó lẽ vẫn còn vương m.á.u của Thu Sinh.
Trong khoảnh khắc ngập ngừng, ánh mắt nghi ngờ và đầy địch ý của càng trở nên nặng nề hơn. Ta chỉ thể từ từ cúi xuống, giả vờ như tháo dây buộc giày.
Lúc , tim đập dồn dập đến mức như sắp nhảy khỏi cổ họng.
Chỉ ba chúng đối đầu với nội vệ quân đông đảo, rõ ràng là tình thế vô cùng bất lợi. nếu thực sự liều mạng, lẽ vẫn còn một con đường sống, chỉ là cái giá trả sẽ vô cùng đắt đỏ.
Khi và A Đồng trao đổi ánh mắt, bỗng nhiên tiếng vọng tới:
"Vương Phó thống lĩnh, chuyện gì ?"
"Tướng quân, nơi đây ba hành động khả nghi."
"Ồ?"
Giọng đó trầm thấp, nhưng một tiếng "ồ" như thoảng qua mây, rõ mang theo ý vị gì.
Những chắn mặt chúng lập tức nhường đường. Một nam nhân khoác giáp vàng, cưỡi lưng ngựa, nheo mắt về phía .
Chỉ một ánh mắt thôi, sững sờ. Tựa như một cơn gió lạnh từ giữa đám đông đang náo loạn thổi thẳng tới, đủ để đ.á.n.h mạnh lưng .
Toàn nổi lên một luồng lạnh buốt.
Đôi mắt , từng thấy qua.
Bên rừng tùng, cạnh con suối nhỏ, thiếu niên cầm trong tay một chiếc đầu .
Khi , vẻ non nớt trong vẫn còn vương . giờ đây, gương mặt ẩn bộ giáp sắt mang nét cương nghị của một nam nhân dạn dày trận mạc. Mặc dù cách một xa, nhưng vẫn thể cảm nhận rõ sát khí bừng bừng từ .
Ta nhận , bởi vì đôi mắt quá đặc biệt, quá .
giờ đây, nó đổi. Không là qua bao nhiêu cuộc g.i.ế.c chóc, mà đôi mắt từng thấm đẫm m.á.u đó để lộ vẻ cô độc lạnh lùng.
Khi , cứ ngỡ cũng giống như , chỉ là một bình thường mang nợ máu. Ai ngờ phận lớn lao đến thế.
Vị phó thống lĩnh họ Vương chỉ , đầu báo cáo với nọ:
"Tướng quân, ngài xem tay cô . Đây là tập luyện võ nghệ, hơn nữa chắc chắn vũ khí."
Ánh mắt rời khỏi mặt . Trong khoảnh khắc , chắc rằng cũng nhận .
Ngay lúc đang cảm thấy , thấy ngẩng đầu, quét mắt bên cạnh:
"Vương Phó thống lĩnh, ai thích khách là hai nữ một nam ?"
"Không… ."
"Đại Chu luật cấm nữ tử luyện võ ?"
"Cũng… cũng ."