Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Ngoại truyện 7
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:19:02
Lượt xem: 73
Đúng vậy, thời gian trôi qua quá nhanh, Nguyên Khang đưa ly rượu lên rồi uống một ngụm, đột nhiên nhớ tới năm đó Yêu Muội lén bưng rượu đế ra, kết quả là đêm ba mươi, cô nhóc lại buồn chuyện của mình mà uống từng ngụm một.
Nguyên Khang cười nhìn về phía Yêu Muội, lúc này Yêu Muội đang dùng bữa, thấy cậu nhìn sang, trong tay còn cầm ly rượu, cô nhóc lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên cô nhanh chóng đặt bát sang một bên.
"Em không uống đâu, chuyện năm đó bây giờ em vẫn còn nhớ rõ!"
A Tráng cười ha ha, anh ấy kể lại chuyện của Yêu Muội năm đó cho người yêu của mình nghe, sau khi nghe xong, người yêu của anh ấy cũng không nhịn được cười.
Yêu Muội đỏ bừng mặt, rồi đổi chỗ với Tiểu Lỗi Tử: "Không để ý tới mọi người nữa."
Tiểu Lỗi Tử cười khúc khích: "Em cũng còn nhớ rõ, chỉ là lúc đó Tiểu Sơn Tử và mọi người đều còn quá nhỏ để biết."
"Lúc đó em cũng còn nhỏ mà." Yêu Muội giở giọng khinh bỉ: "Nếu như không phải em và mọi người thường xuyên nhắc tới thì liệu em còn nhớ rõ sao?"
Đây là nói thật.
Kể từ đó, hầu như mỗi một lần qua năm mới, những người lớn đều dặn dò họ không được để cho Yêu Muội uống rượu nên đương nhiên là Tiểu Lỗi Tử sẽ luôn nhớ đến chuyện này.
"Em cũng nhớ mà." Tiểu Lôi Tử rất đắc ý, quay đầu nói với Thiết Đản: "Thiết Đản, em không tò mò sao?"
“Em đã nghe bà nội nói tám trăm lần rồi.” Thiết Đản vẫn bình tĩnh ngồi ăn, còn nhân tiện gắp giò heo cho Tiểu Sơn Tử và Tiểu Cương Tử đang ngồi bên cạnh mình: “Ăn nhiều cái này vào, sau này sẽ chạy nhanh hơn."
Tiểu Cương Tử vội vàng gật đầu, rồi đẩy cái chén nhỏ của mình qua một chút.
Bây giờ nhà bác cả Đường và chú ba Đường đều có tivi, còn là loại tivi màu, cho nên sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, mọi người đều sẽ xem liên hoan tiệc tối ở nhà bác cả Đường.
Đường Minh Sơn đi phụ dọn dẹp bát đũa còn Phong Ngọc Lan thì ngồi ở giữa đám con nít, lúc này còn đang nói chuyện với người yêu của A Tráng là A Trân.
A Trân cảm thấy cực kỳ hứng thú với chuyện hồi còn nhỏ của A Tráng nên bây giờ cô ấy đang nghe Phong Ngọc Lan kể lại những câu chuyện thú vị đó.
"Cháu biết anh ấy rất lì lợm, nhưng cháu không ngờ là anh ấy lại lì đến vậy." A Trân nhìn thoáng về phía A Tráng đang chơi cờ năm quân với Tiểu Cương Tử: "Bị đánh nhiều như vậy, vẫn không học được sao."
"Đúng vậy." Lúc này chị dâu họ cũng đi tới: "Nếu nói con cái trong đại gia đình này của chúng ta thì Nguyên Khang là học giỏi nhất."
“Yêu Muội cũng vậy." Phong Ngọc Lan vuốt ve b.í.m tóc lớn của Yêu Muội: “Cứ tập trung học hành đi thì kỳ thi đại học sẽ không thành vấn đề.”
Hai tay Yêu Muội chống cằm, ấm áp nhìn về phía Nguyên Khang đang nhắm mắt: "Cũng không biết đầu óc của anh phát triển như thế nào, sao lại giỏi như vậy chứ?"
"Đọc nhiều hơn, ghi nhớ nhiều hơn, làm nhiều đề hơn, không có con đường tắt nào để học đâu."
Nguyên Khang cười nói.
Đến mười hai giờ sáng, Nguyên Khang và những người khác lần lượt đốt pháo hoa do những người lớn mua về, bầu trời của cả sườn núi đều bừng sáng cả lên.
Phong Ngọc Lan cầm máy ảnh lên rồi đặt nó trước bàn, thế là cả đại gia đình đều đứng dậy để chụp một bức ảnh gia đình.
So với bức ảnh gia đình năm ngoái thì bức ảnh năm nay có thêm một người tên A Trân.
A Trân cười rất rạng rỡ, đứng kề vai với A Tráng, A Tráng thì hơi nghiêng nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô ấy.
"Thật là đẹp."
A Trân rất thích bức ảnh này.
"Thím sẽ đi in ra thật nhiều tấm, đến lúc đó thím sẽ gửi qua cho các cháu." Phong Ngọc Lan cười nói.
"Vâng ạ." Ngày mốt, nhóm người A Trân sẽ phải về nhà của cô ấy để chúc Tết, cho nên họ không đợi đến khi in ảnh chụp ra được.
Mùng ba Tết, gia đình Phong Ngọc Lan đến nhà Tần Lưu Hải để chúc Tết, nhóm người Tần Lưu Hải đã không còn sinh sống ở khu nhà nhỏ trước kia nữa, bây giờ bọn họ đã chuyển vào khu biệt thự được xây dựng ở trong huyện.
Ông nội Tần và bà nội Tần đã lần lượt qua đời, chị gái của Tần Lưu Hải cũng đã lập gia đình nhiều năm rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn ba người họ.
Mẹ Tần đã tiếp đại Phong Ngọc Lan và mọi người rất nhiệt tình, Thiết Đản và Nguyên Khang đi theo Tần Lưu Hải lên lầu.
Trên lầu có một phòng trò chơi, nơi này mấy cái máy lớn nhỏ còn có cả mấy cái máy vi tính, đều là do cha Tần chuẩn bị cho Tần Lưu Hải và Nguyên Khang.
Trong dịp Tết hoặc là ngày nghỉ, cậu đều sẽ ở đây chơi.
Thiết Đản tìm thấy trò quen thuộc của mình nên cũng không để ý đến hai người anh đang xì xào nói chuyện.
"Không để ý tới cậu nữa ư?"
Nguyên Khang vừa thao tác nhân vật trong trò chơi, vừa nhướng mày: "Có phải là cậu đã nói điều gì không hay rồi không?"
“Không thể nào.” Tần Lưu Hải trở mặt nhìn bằng nửa con mắt: “Tớ chỉ nói với em ấy là tớ thích em ấy mà thôi."
Nguyên Khang bật cười: "Vậy có thể đã làm Quải Quải sợ rồi phải không?"
Vốn tưởng rằng có thể chặt đứt đi sự nhớ nhung của người em trai này, kết quả là nhiều năm trôi qua như vậy rồi, thằng nhãi này vẫn nhớ đến cô bé kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/ngoai-truyen-7.html.]
Lúc này, Quải Quải cũng chưa có người yêu, con bé có ngoại hình ưa nhìn lại còn tốt nghiệp đại học và có một công việc tốt, nhưng mặc kệ cậu Lưu và mọi người có lo lắng như thế nào đi chăng nữa thì Quải Quải vẫn không muốn nói đến chuyện người yêu.
Thật ra Lưu Phân cảm thấy không có duyên phận cũng không sao, cô ấy thà để Quải Quải gặp đúng người muộn một chút còn hơn để con bé đi theo con đường trước kia của bản thân.
"Ừm." Tần Lưu Hải gật đầu, điều khiển ngón tay thon dài của mình, rất nhanh người đối diện đã bị hạ gục: "Tớ sẽ không từ bỏ, tớ chỉ thích em ấy."
Từ lần gặp đầu tiên là đã thích.
Nhưng khi đó cậu ấy còn quá nhỏ nên Quải Quải không tin cậu ấy, bây giờ cậu ấy đã học đại học rồi, vậy thì càng không thể từ bỏ.
"Vậy thì cậu cố lên." Nguyên Khang nhún vai, cậu có thể tin tưởng vào phẩm chất được bộc lộ của con người này, bằng không cậu nhất định sẽ ngăn cản đối phương lại: "Đừng dọa em ấy sợ, lá gan của em ấy rất nhỏ."
"Tớ biết rồi."
Tần Lưu Hải gật đầu: "Bầu không khí của ngày hôm đó rất tốt, khiến tớ còn tưởng rằng..."
"Đừng tưởng hay nghĩ đến như vậy nữa." Nguyên Khang không khách khí cười một tiếng: "Cái gì cậu cũng cho rằng, cũng tưởng rằng, cậu làm bao nhiêu chuyện sai trái như vậy mà đều đã quên hết rồi sao?"
Tần Lưu Hải ngay lập tức im lặng, sau đó thì đánh quân địch thành một con chó.
"Anh Vĩnh Bình đang dõi theo đấy, cậu cứ yên tâm đi."
Vĩnh Bình vừa mới bắt đầu làm việc, còn đang trong thời gian thực tập, cuối cùng cậu cũng theo đuổi được cô gái cùng ngõ, tình cảm giữa hai người rất tốt, còn tốt hơn anh cả Lâm đang độc thân bây giờ, con đường tình yêu của Vĩnh Bình khiến cho hai vợ chồng thím Lâm rất hài lòng.
"Tớ biết rồi, mỗi ngày tớ đều gọi điện thoại cho anh Vĩnh Bình cả mà."
Tần Lưu Hải nở một nụ cười, nhìn dòng chữ chiến thắng màu đỏ phía trên màn hình, lại phát động lần nữa: "Lại tới đây."
Nguyên Khang khẽ hừ một tiếng: "Ai sợ ai!"
Thiết Đản bên kia cũng hô to: "Thêm em nữa, thêm em nữa!"
"Đến đây!"
Ba người chơi đến gần mười một giờ mới rời khỏi phòng trò chơi, đều xuống lầu phụ nấu cơm, họ chơi trò chơi rất có chừng mực, sẽ không thật sự trầm mê vào đó, khi đến lúc nên làm gì đấy thì họ sẽ lập tức buông trò chơi xuống.
Mẹ Tần cũng là vì biết khả năng tự kiểm soát của bọn họ nên mới sắp xếp một phòng trò chơi như vậy.
“Thiết Đản, con ra ngoài chơi đi, để hai anh của con bận rộn là được rồi.” Mẹ Tần thấy Thiết Đản bị mấy người anh trai của mình sai vặt quay vòng vòng như vậy thì lập tức đau lòng nói.
Mặt của Thiết Đản tuy đã nóng cả lên, nhưng thằng bé vẫn rất phấn chấn: "Không cần đâu ạ, con cũng muốn giúp!"
Một tay của thằng bé vẫn cầm túi tỏi, còn tay kia thì cầm một cái bát lớn, có vẻ như nó đang chuẩn bị bóc tỏi.
Đường Minh Sơn im lặng đi tới giúp thằng bé, nhưng Thiết Đản còn ghét bỏ anh bóc vỏ không đẹp, vì vậy thằng bé có chút chán ghét nói: "Cha đi tìm mẹ chơi đi, con tự làm được."
"Con đang ghét bỏ cha sao?"
Đường Minh Sơn giả vờ kinh ngạc: "Cha bóc tỏi không tốt hơn con à? Tốc độ cũng không nhanh hơn con sao? Sao con dám ghét bỏ cha như vậy chứ?"
"Ý con không phải vậy mà, con không có, cha không được nói hươu nói vượn như vậy!"
Thiết Đản vội vàng giải thích.
Nhìn dáng vẻ bé nhỏ đó sợ Đường Minh Sơn sẽ thật sự nghĩ nó ghét bỏ cha nó.
Phong Ngọc Lan đi tới vỗ vào bả vai của Đường Minh Sơn một cái rồi trấn an Thiết Đản một chút, sau đó thì nhỏ giọng nói với Đường Minh Sơn: "Anh đừng trêu chọc nó nữa, nếu khiến nó khóc thì anh phải tự dỗ nó đấy."
Đường Minh Sơn lập tức giơ tay, lên: "Cha đi rửa tay đây, Thiết Đản cứ từ từ bóc đi."
"Con không ghét cha mà."
Thiết Đản nhìn chằm chằm anh rồi lại nói.
"Cha biết rồi, cha chỉ nói giỡn với con thôi." Đường Minh Sơn gật đầu.
Cuối cùng, Thiết Đản cũng thả lỏng tâm tư của mình mà cúi đầu chuyên tâm bóc tỏi.
Trong phòng bếp, cha Tần đang cười nói với Nguyên Khang: “Cha con cứ luôn thích trêu chọc Thiết Đản nhỉ.”
"Đúng rồi ạ." Nguyên Khang gật đầu: "Khi Thiết Đản khóc đều phải để mẹ hoặc bà nội dỗ dành, rất là phiền."
Tần Lưu Hải bật cười, đưa rau cần tây qua: "Sau này lớn rồi thì sẽ không còn có thể trêu chọc vui vẻ như vậy nữa."
“Quả thật là vậy.” Cha Trần đồng ý sâu sắc, thầm nghĩ Tần Lưu Hải khi còn bé rất dễ trêu chọc giống như vậy, nhưng hiện tại lại không thể trêu ghẹo nữa, muốn làm cho cậu ấy cười một cái thì đó đều là giả bộ cười mà thôi: “Nhóc con, vẫn là lúc còn nhỏ là đáng yêu nhất."
Tần Lưu Hải lại lộ ra nụ cười giả bộ của mình: "Con không nghe."
Nguyên Khang cũng giả bộ cười theo: "Con cũng không nghe."
Cậu hồi còn nhỏ cũng không ít lần bị Đường Minh Sơn chọc ghẹo đến nỗi phát khóc.