Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Ngoại truyện 5
Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:17:40
Lượt xem: 79
Nguyên Khang nghiêm túc nghe, lúc sắp đến thư viện, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà cao tầng kia, nhớ tới Đường Minh Sơn nói đây là nơi anh thích nhất, lập tức thu hồi tâm tư muốn chơi đùa.
“Tiền trên người chúng ta bây giờ đều là cha mẹ người nhà cho, tìm người yêu thì chúng ta cũng dùng đến tiền của cha mẹ, đây là việc chịu trách nhiệm sao?”
Nguyên Khang hỏi lại.
Bạn cùng phòng thứ ba vò đầu: "Đúng vậy, tớ nghe Lão Lưu phòng bên nói sinh hoạt phí một tháng của cậu ta là một trăm đồng, mua quà cho bạn gái đã hơn sáu mươi đồng, còn chưa nói đến tiền ăn cơm chung, mỗi tháng người trong nhà chỉ cho một trăm đồng, nhiều hơn cũng không bỏ ra nổi, vì thể diện, cậu ta chỉ có thể vay tiền người khác.”
“Một, hai lần sau, tiền càng nợ càng nhiều, nhưng người yêu cậu ta phát hiện cậu ta nợ nần như vậy, cũng đã trả lại hết những gì có thể trả.”
“Chuyện này tớ cũng nghe nói.” Bạn cùng phòng thứ nhất gật đầu: "Cô gái kia không tệ, nếu tớ là con gái, gặp phải một người như vậy tớ cũng tức chết.”
“Này, các cậu có biết lớp chúng ta có một nam sinh ăn bám ba cô gái rồi không? Sắp đến tai thầy giám thị rồi!”
Bạn cùng phòng thứ hai bỗng nhiên tuồn ra một tin đồn lớn.
Nguyên Khang cũng nghe ngóng vài câu, đại khái chính là một nam sinh yêu đương với ba cô gái cùng lúc, sau đó than khổ rồi được ba cô gái nuôi, nhưng lần này bị lật xe.
“Hừ!”
“Hừ!”
“Rác rưởi!”
“Rác rưởi!”
Bốn người hóng chuyện xong mắng người xong, mới ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c vào thư viện.
Bọn họ khác, bọn họ chỉ thích học tập!
Có Nguyên Khang dẫn đầu, học kỳ đầu tiên kết thúc, phòng họ ai cũng lấy được học bổng.
Nguyên Khang vui sướng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về nhà.
“Sang năm gặp lại.”
“Sang năm gặp lại.”
Ra cổng trường, Nguyên Khang vẫy tay tạm biệt họ, bất chấp gió lạnh bắt một chiếc xe, đi đến nhà ga.
Đến rồi mới phát hiện không ít người xếp hàng mua vé, đại đa số đều là học sinh vừa nghỉ, Nguyên Khang đeo hai cái túi lớn, xách theo một rương hành lý, ngoan ngoãn xếp hàng.
Khi Thiết Đản gọi điện thoại cho Nguyên Khang, mới biết trường học của họ đã nghỉ, nó cúp điện thoại, kích động muốn đến nhà ga đón anh.
“Ông đi cùng cháu.” Cha Đường cười híp mắt đứng dậy.
“Vậy tôi đi mua ít thức ăn.” Mẹ Đường cũng nhớ Nguyên Khang, muốn làm đồ ăn mà cậu thích.
Phong Ngọc Lan cũng nghỉ mấy ngày, thế là cùng ra ngoài với mẹ Đường.
Về phần Đường Minh Sơn, anh làm ca đêm, chín giờ sáng mới tan làm, lúc này còn chưa về.
Nguyên Khang mua vé chuyến sớm nhất, đợi đến khi về đến trong huyện vẫn chưa tới mười giờ.
Cậu vừa xuống xe đã thấy Thiết Đản và cha Đường.
“Anh ơi anh!”
Thiết Đản như gà mái gáy sáng.
“Đây rồi đây rồi!”
Nó hô bao nhiêu tiếng, Nguyên Khang trả lời bấy nhiêu tiếng.
Thiết Đản ngoẹo đầu, nhìn Nguyên Khang cười ha ha ha, chờ Nguyên Khang đến gần, Thiết Đản ôm chặt lấy chân cậu: "Em nhận được hai tấm giấy khen! Thi được hai trăm điểm!”
“Anh không có giấy khen, nhưng anh lấy được học bổng! Tối nay mời mọi người đến nhà hàng ăn!”
Nguyên Khang chào ông nội, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy Thiết Đản cười nói.
“Anh thật tuyệt! Em muốn ăn lẩu gà khô cay!”
“Em cũng rất giỏi, đi, chúng ta về nhà.”
Khen nhau xong, hai anh em sóng vai đi lên phía trước, cha Đường kiên trì muốn xách một cái túi cho Nguyên Khang, thế là Nguyên Khang đưa chiếc túi nhẹ nhất ra.
Chờ họ về đến nhà, mẹ Đường nấu canh trứng rượu nếp cẩm, Đường Minh Sơn đang ăn, sau khi mấy người Nguyên Khang về, mỗi người cũng được một bát.
Nguyên Khang ngồi cạnh Thiết Đản làm Thiết Đản rất mừng rỡ: "Buổi tối ra ngoài ăn đi ạ! Anh mời!”
Nhìn vẻ hào phóng kia giống như người mời là nó vậy.
Nguyên Khang ngồi bên cạnh phối hợp gật đầu.
“Là học bổng đó!”
Thiết Đản lại có ý bổ sung một câu: "Rất nhiều học bổng, không chỉ mời chúng ta đi ăn, lại còn mua quà cho chúng ta nữa!”
Đám người đều khen, tất cả đều khen Nguyên Khang, Thiết Đản càng nghe càng hài lòng: "Ngày mai chúng ta sẽ về nhà, mang quà quả bác trai bác gái với Tiểu Cương Tử về nữa!”
“Được!”
Đám người không có ý kiến gì.
Tiểu Cương Tử là con trai của vợ chồng anh hai Đường, đứa bé này là chị dâu hai Đường bỗng nhiên có khi gần bốn mươi.
Bây giờ mới hơn hai tuổi, giống nhũ danh của nó, cơ thể rất cường tráng, cả ngày chạy khắp núi, mặc dù là có con lúc tuổi già nhưng vợ chồng anh hai Đường cũng không nuông chiều nó, cha mẹ Đường có chút yêu chiều trẻ con, bị anh hai Đường nghiêm túc phê bình.
Sau đó, hai người già mắt không thấy tâm không phiền, vào huyện ở, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại về hỏi thăm Tiểu Cương Tử.
Tiểu Cương Tử đang chổng m.ô.n.g nghịch bùn ngoài vườn, chỉ nghe thấy tiếng xe, nó quay đầu nhìn lại, quả nhiên là xe nhà thím ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/ngoai-truyen-5.html.]
“Thím!”
Tiểu Cương Tử bịch bịch chạy đến trước xe.
Phong Ngọc Lan ngừng xe, Nguyên Khang và Thiết Đản lập tức xuống, sau đó lấy từng thứ nhồi vào trong xe ra.
“Đang chơi cái gì thế?”
Phong Ngọc Lan mở cửa sổ xe, thò đầu ra cười hỏi đứa nhỏ có vẻ ngoài rất giống anh hai Đường này.
Đứa nhỏ cười toe, giơ bàn tay nhỏ đầy bùn: "Chơi bùn!”
Là đứa nhỏ nhất trong nhà, chỉ có Tiểu Sơn Tử nhà Đường Văn Cường chơi với nó, nhưng tháng chín Tiểu Sơn Tử cũng đã vào nhà trẻ trong huyện, bây giờ còn chưa về.
“Tiểu Cương Tử, đi rửa tay sau đó tới giúp anh.” Thiết Đản ôm đồ nói.
“Vâng!”
Tiểu Cương Tử tranh thủ thời gian vào sân, Phong Ngọc Lan thì quay đầu xe vào huyện đón cha mẹ Đường, lúc về rất nhiều đồ vật, chỉ có thể đưa hai đứa Nguyên Khang về trước.
Đừng nhìn Tiểu Cương Tử là một người nhỏ bé, tuy có thân hình nhỏ nhắn nhưng nó lại rất nhanh nhẹn, làm việc gì cũng như sấm rền gió cuốn, quả thực điểm này giống y như đúc chị dâu hai Đường.
Vợ chồng anh hai Đường đang quét dọn chuồng bò, trước đây con bò này vẫn còn là một con bò con, vậy mà bây giờ đã là một con bò già rồi, người nhà họ Đường không cho nó đụng vào việc đồng áng dù chỉ một chút, sáng sớm mỗi ngày và tối muộn đều sẽ dắt bò lớn ra ngoài đi dạo mát.
Nghe thấy tiếng còi xe, chị dâu hai Đường nhân tiện nói: "Chắc là chú ba họ đã về rồi."
"Nhất định là vậy rồi." Anh hai Đường gật đầu: "Thiết Đản nghỉ sớm hơn Nguyên Khang nên chắc là chờ Nguyên Khang về rồi mới trở về cùng với nhau."
Nói xong, hai người nhanh chóng làm cho xong nốt công việc cuối cùng, họ lại xoa đầu vỗ về con bò già, con bò già rất giống con người, thông minh ngẩng đầu lên cọ cọ vào tay của họ.
"Bác, thím, chúng con về rồi ạ! Anh trai con mang quà biếu tới cho hai người đây ạ!"
Giọng nói của Thiết Đản to rõ đến nỗi vang vọng từ cổng sân đến tận nhà trên.
Vợ chồng anh hai Đường cười tủm tỉm mà rửa sạch tay rồi đi lên nhà trên, thấy Tiểu Cương Tử đang cầm hai cái túi đồ nhỏ, đang hì hục bước qua ngưỡng cửa.
"Để mẹ xách giúp con một túi nhé?"
Tuy rằng là hỏi như vậy nhưng chị dâu hai Đường lại không đưa tay ra.
"Để con tự xách ạ!"
Tiểu Cương Tử lập tức nói.
Tuy là nó vẫn còn nhỏ nhưng chưa đến một tuổi đã biết nói chuyện, học nói cũng rất nhanh, phát âm còn rõ ràng hơn cả hai anh trai trước đây.
Nguyên Khang lấy quà đã mua cho bọn họ ra, quà của anh hai Đường chính là một chiếc d.a.o cạo râu điện, còn của chị dâu hai Đường thì là một cái vòng cổ bằng bạc.
Của Tiểu Cương Tử thì là đồ chơi có hình phim hoạt hình hot nhất hiện nay.
Cả ba người họ đều rất thích.
Tiểu Cương Tử lập tức lấy ra để chơi chung với Thiết Đản, mà Thiết Đản cũng vui vẻ đi theo nó, hai đứa trẻ cách nhau vài tuổi bắt đầu chơi rất vui vẻ.
Nguyên Khang đã đi đến chuồng bò để xem con con bò già.
Con bò già vốn đang nằm sấp nhưng sau khi nhìn thấy cậu thì từ từ đứng dậy, rồi đi đến bên hàng rào trước mặt, đôi mắt đó dịu dàng nhìn chằm chằm Nguyên Khang.
"Gần đây có khỏe không?"
Nguyên Khang vươn tay ra để sờ cặp sừng vững chắc của con bò già, con bò già khẽ rên lên một tiếng.
Như thể đáp lại cậu.
Nguyên Khang lại lớn tiếng hỏi anh hai Đường hôm nay có dắt bò già ra ngoài hay không, thì biết được vào buổi sáng, bọn họ đã dắt ra ngoài một lần, sau đó thì cậu lập tức đi vào chuồng bò rồi dắt con bò già đi ra ngoài: "Cháu dắt nó ra ngoài đi bộ một chút đây ạ!"
Lúc này, Thiết Đản và Tiểu Cương Tử cũng đi theo.
Anh hai Đường và mọi người cười dặn dò bọn nhỏ khoan đã, sau đó thì lấy giò lợn bắt đầu nấu và hầm, cha mẹ của tụi nó đều sẽ trở về vào buổi tối, vì vậy tất nhiên phải có một bữa ăn ngon.
Nguyên Khang dắt con bò già đi dạo trên con đường quê, con bò già rất thích sạch sẽ, đến nỗi khi đi ị thì cũng sẽ chọn một chỗ ở trong rừng mà bản thân thường đi.
Cho nên cũng không cần lo lắng về vấn đề tắm rửa của nó.
Bác cả Đường và bác cả gái lúc này một người thì cõng trên lưng một cái sọt, còn một người thì cầm cái liềm, cả hai đều đã có mái tóc hoa râm, năm trước chị dâu họ còn dẫn hai người già đi lắp răng giả nữa, sức khỏe của cả hai hiện giờ cũng không tệ lắm.
"Nguyên Khang đã về rồi sao?"
Bác cả gái nheo đôi mắt đục ngầu của mình nhìn về phía bóng dáng cao lớn bên con bò già.
"Nhất định là vậy rồi, Tiểu Cương Tử và Thiết Đản đều ở đó, như vậy người kia nhất định là Nguyên Khang, đúng là Nguyên Khang rồi!"
Vẻ mặt của bác cả Đường rất chắc chắn, sau đó ông ấy đưa lưng về phía mọi người rồi gọi to đám người nọ một tiếng.
Quả nhiên, sau khi Nguyên Khang và mọi người quay đầu lại, nhìn thấy người ở phía sau thì họ nhanh chóng dắt con bò già đi đến.
Nói chuyện một hồi, hai vợ chồng bác cả Đường cùng trở về, vừa rồi bọn họ đang đi ra ruộng để tìm rau.
Sau khi Yêu Muội biết được chuyện Nguyên Khang đã trở về, cô nhóc đã lập tức đặt sách xuống rồi chạy ra ngoài, hiện tại cô nhóc đang học cấp ba.
"Anh trai của em cũng gọi điện thoại nói Tết năm nay anh ấy sẽ về, thậm chí anh ấy còn dẫn chị dâu về nữa!"
A Tráng vẫn còn đang trong quân đội, bạn gái của anh ấy cũng là một người trong quân đội, năm ngoái anh họ cả và mọi người đã đến thăm hỏi cha mẹ của nhà gái cả rồi, nên năm nay A Tráng sẽ đưa bạn gái của anh ấy về đây ra mắt.
"Em cũng sẽ có chị dâu chứ ạ!"
Thiết Đản vội vàng nói.
"Chị dâu của chị cũng là chị dâu của em thôi." Yêu Muội cười nói.
“Không giống nhau.” Thiết Đản suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù cũng là chị dâu của em, nhưng lại không phải chị dâu của anh em.”